Lâm Minh Hải không về vội mà chủ động đưa Hoa Tử Đằng đi dạo.
Hai người đi bộ dưới bóng cây hoa hạnh trên con đường độc đạo dẫn lối vào tòa nhà Hoa Thị.
Hoa Tuyết Mai cố ý tránh mặt liền kiếm cớ mệt mỏi ngay lập tức bỏ lên phòng mình.
Trên lầu cao của tòa nhà Hoa Thị, cô dõi mắt theo bóng hai con người tay trong tay tình tứ ấy mà lòng quặn thắt.
Bàn tay Hoa Tuyết Mai bất giác nắm chặt.
Tình cảm của Hoa Tuyết Mai và Hoa Tử Đằng vốn dĩ rất tốt.
Từ nhỏ hai chị em đã luôn quấn quýt với nhau.
Bởi vì nhà họ Hoa không có con trai nên hai đứa con gái được xem như bảo bối mà chăm sóc và cưng chiều.
Hoa Tử Đằng lớn hơn Hoa Tuyết Mai một tuổi.
Hai đứa con gái đứa trước đứa sau như hai hòn minh châu trong tay Hoa Quân Tử.
Hoa Tử Đằng với vị trí là trưởng nữ của nhà họ Hoa nên từ nhỏ đã cố gắng học hành không dám có ý rong chơi hay xao lãng.
Ngay cả việc bồi đắp tình cảm với bố mẹ, Hoa Tử Đằng cũng nhường hết cả sự sủng ái của bố mẹ cho Hoa Tuyết Mai, tuyệt đối cũng không có nửa lời oán trách.
Bản thân của cô cũng dành hết cả tình cảm cho đứa em ruột duy nhất này.
Hoa Tuyết Mai sống trong nhung lụa và tình cảm bao bọc của gia đình nên trong con mắt người ngoài cô càng trở nên cao quỷ.
Cuộc sống của cô đã sung sướng hơn biết bao người nhưng Hoa Tuyết Mai lại luôn cảm thấy không được viên mãn.
Có lẽ vì người cô yêu lại trở thành anh rể tương lai của mình làm cô cứ mãi canh cánh trong lòng.
Lâm Minh Hải có thân phận là người thừa kế duy nhất của gia tộc với bố anh là chủ tịch tập đoàn địa ốc Lâm Thị.
Lâm Minh Hải vốn lớn hơn Hoa Tử Đằng ba tuổi và hơn Hoa Tuyết Mai bốn tuổi.
Vì thế trong ba người bọn họ anh là người lập nghiệp sớm hơn.
Trái với những thiếu gia con nhà giàu khác, Lâm Minh Hải tự mở công ty riêng và không cần sự giúp đỡ từ gia đình và anh cũng bày tỏ ý không muốn tiếp quản tập đoàn kinh doanh địa ốc của gia đình vì đó vốn không phải là lĩnh vực mà anh yêu thích.
Nhớ rõ, tôi muốn tất cả thông tin một cách