Ngày hôm sau, Tuyết Mai về nhà với vẻ mặt bình thản.
Cả trên dưới nhà họ Hoa cũng không hề hay biết chuyện cô vắng mặt tại nhà một đêm vì Bạch Lệ Thu và Hoa Quân Tử mải lo lắng chuyện của Tử Đằng.
Tử Đằng sau khi bệnh tình thuyên giảm cứ nằm mãi trong phòng, mọi chuyện khác có liên quan đến giờ này cô không quan tâm đến nữa.
Bạch Lệ Thu vô cùng lo lắng cho đứa con gái lớn nên cứ ra vào phòng ngủ của cô để chăm sóc.
Có những lúc nhìn con gái trong bờ tuyệt vọng, lòng bà lại đau như cắt.
"Hay là con nên lấy người đàn ông Phùng Đức Cường đó đi.
Mẹ thấy anh ta cũng không hẳn là người xấu"
Bạch Lệ Thu khuyên nhủ.
Tử Đằng không nói gì mà chỉ khóc không ngừng khiến bà cũng muốn khóc theo.
Thấy con gái dường như không mở miệng nói chuyện bà cũng không dám nhắc đến chuyện đó nữa.
Cánh cửa phòng của Tử Đằng được Bạch Lệ Thu đóng cửa lại cẩn thận.
Có lẽ lúc này con gái bà đang cần sự yên tĩnh.
"Mẹ ơi! Chị ấy sao rồi?"
Tuyết Mai tỏ vẻ ân cần.
Bạch Lệ Thu lúc này mới nhớ đến Tuyết Mai liên hỏi: "Mấy bữa nay con làm gì mà không thấy bóng dáng đâu hết vậy?"
Tuyết Mai chỉ chờ có thế liền lao vào lòng Bạch Lệ Thu thỏ thẻ: "Mẹ chỉ lo cho chị ấy mà không thèm để ý đến con gì hết nên con buồn mới đi tụ tập với bạn bè"
Bạch Lệ Thu cảm thấy không hài lòng lắm nên bà có ý tránh né Tuyết Mai: "Mẹ mệt rồi.
Mẹ muốn nghỉ ngơi.
Con cứ làm việc riêng của con đi"
Nhìn bóng dáng người mẹ hiền, xinh đẹp và quý phái đó, trong ánh mắt lại tỏ vẻ ngăn cách với mình làm Tuyết Mai cảm thấy hụt hẫng.
Cô ta cũng không buồn quan tâm đến Tử Đằng ra sao liền tức tối đi một hơi lên phòng mình.
Sau nhiều ngày nằm mãi trên giường không ra khỏi phòng thì đến ngày thứ năm, rốt