Tử Đằng trở về nhà với tâm trạng càng thêm nặng nề.
Tuy nhiên cô đã khác trước, không còn ủ rũ suốt ngày đóng cửa phòng nữa.
Bình thản đối diện với mọi sóng gió có lẽ là phương án tốt nhất so với việc bị động ở một chỗ mặc cho số phận quay vòng.
Sau khi cãi nhau một trận với Phùng Đức Cường, tuy là những lời nói của anh ta có vẻ khó nghe thế nhưng Tử Đằng phải công nhận một điều là anh ta nói đúng.
Cô bây giờ có lẽ đã không còn hy vọng gì nữa với Minh Hải nữa rồi.
Tử Đằng nhẹ nhàng đi xuống trước cửa phòng của hai song thân của mình nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai đấy?"
Tiếng Bạch Lệ Thu vẫn ấm áp như ngày nào.
"Là con, Tử Đằng đây.
Con vào được không ạ?"
Tử Đằng lễ phép nói.
Cánh cửa phòng riêng của hai vợ chồng họ mở ra.
Người mở cửa là Hoa Quân Tử.
"Vào đi"
Tiếng ông nghe vân còn có chút tức giận.
Nhưng Tử Đằng đã chủ động đến ôm cổ Hoa Quân Tử: "Bố à! Cho con xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra.
Là con gái bất hiếu khiến cho bố mẹ phải khổ rồi"
Những lời nói từ tận đáy lòng ấy của cô khiến mắt Hoa Quân Tử ươn ướt.
Bạch Lệ Thu cũng tiến đến võ vai cô như an ủi.
"Thật ra cả hai chúng ta không trách con đâu.
Con từ trước đến giờ chưa bao giờ làm ra những chuyện này bao giờ.
Có phải con có nỗi khổ không?"
Hoa Quân Tử khẽ nói.
Tử Đằng nghe vậy liên buông tay ra: "Cha nói vậy vẫn là không tin con sao? Con vẫn là câu nói đó, con không có làm gì hết.
Gia đình chúng ta đâu phải chỉ có mỗi con là con gái"
Tử Đằng khẽ nói.
"Ý con nói là Tuyết Mai sao?"
Bạch Lệ Thu ngạc nhiên.
Tử Đằng nhún vai: "Cũng