Thời khắc gần đến hôn lễ của Tử Đằng vô cùng nhạy cảm.
Tuy vậy đối với bản thân của Tử Đằng cũng không phải lo toan bất cứ thứ gì, hay nói đúng hơn đổi với hôn lễ này cô chẳng mặn mà hay thiết tha.
Đối với Phùng Đức Cường cô cũng tỏ ra lạnh lùng xa cách với anh, và chính bản thân của Phùng Đức Cường cũng không hề gặp cô kể từ ngày hai người cãi nhau.
"Không ngờ lại có một ngày mình lên xe hoa trong tình cảnh như thể này"
Tử Đằng thâm cảm thán.
Sau khi xuống hầm rượu chọn loại rượu ngon nhất cho tiêu sầu, Tử Đằng cứ ngồi thẩn thờ ở tầng hầm như thế một lúc lâu, cho đến khi tiếng gọi của Tuyết Mai kéo cô về thực tại: "Thì ra chị ở đây làm em cứ tìm mãi"
Tử Đằng quay về phía sau nhìn thấy Tuyết Mai mặc một váy hoa đào nền trắng trông vô cùng tinh khiết ngây thơ.
"Em đến rồi à? Nào lại đây trò chuyện với chị một lát đi"
"Vâng"
Tuyết Mai vẫn luôn tỏ ra dịu dàng và nghe lời.
Sau khi nhận ly rượu vang từ tay của Tử Đằng, Tuyết Mai bắt đầu thỏ thẻ: "Ngày mai là đến hôn lễ của chị rồi phải không?"
Tử Đằng không trả lời mà chỉ gật đầu, sau đó cô lại đưa ly rượu lên uống một ngụm nữa.
"Em biết không rượu vang này có phần đắng và chát hơn những loại rượu vang khác, em có biết vì sao không?"
Tử Đằng đột nhiên quay sang hỏi.
Tuyết Mai nhìn dáng vẻ và ánh mắt lạ kỳ của Tử Đằng liền cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô ta rét run người.
"Em...!
Em không biết ạ!"
Trong giọng nói của cô ta đầy vẻ lúng túng.
Tử Đằng thấy vậy liền bật cười: "Người ta thường nói có tật thì giật mình.
Nghe qua giọng nói ấp úng của em vừa rồi giống như đã làm