Buổi sáng hôm sau trời nắng nhẹ, chim chóc đâu đó hót ríu rít như báo hiệu một ngày yên bình và hạnh phúc.
Tử Đằng mặc chiếc váy cô dâu màu trắng như tuyết, vẫn là trên cổ có viền ren trông như một quý cô thời kỳ cuối thế kỷ XIX ở Châu Âu.
Tử Đằng vẫn sang trọng là thế, xinh đẹp là thế, nhưng gương mặt của cô là một màu sắc lạnh đến rét run người.
Một hôn lễ với người mà cô không hề yêu có lẽ là điều đau khổ nhất thế gian.
Tuy nhiên cô vẫn phải gắng gượng để tiếp tục vở kịch này cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng, cũng là để trưởng bối trong gia tộc được an lòng.
Sau khi trang điểm xong, Tử Đằng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế hạt đậu.
Mọi chuyện còn lại đều do đám người giúp việc và các trợ lý lo hết thảy.
"Chị đúng là cô dâu xinh đẹp nhất đấy!"
Giọng ngọt ngào của Tuyết Mai làm tâm trạng Tử Đằng kéo về thực tại.
Cô ngước nhìn đứa em với một chiếc váy trắng tinh khôi, trên đầu là một vòng hoa cúc họa mi.
"Em mới là xinh đẹp nhất"
Tử Đằng lên tiếng khen ngợi.
Tuyết Mai có chút thích thú vì ngoài bộ váy ra thì những cái khác cô ta đều có vẻ nổi bật hơn chị mình.
Trên đầu của Tử Đằng chỉ độc một chiếc kẹp tóc có đính mấy viên ngọc trai, ngoài ra thì không có gì nữa.
Đúng giờ, mấy chiếc xe sang trọng đậu trước cổng nhà họ Hoa, Tử Đằng nhanh chóng ra xe cùng với Hoa Quân Tử, Bạch Lệ Thu và Tuyết Mai.
Nơi đoàn xe hướng đến là một vườn hoa nổi tiếng của phố Ngọc Lộ với hàng nghìn loại hoa quý hiếm.
Địa điểm tổ chức hôn lễ được quyết định chớp nhoáng và được bảo mật cao nhất.
Khi đoàn xe vừa tới đó thì Phùng Đức Cường đã đến từ lâu.
Các quan khách cũng có mặt đầy đủ.
Tuyết Mai xuống xe làm động tác nâng váy cho chị mình.
Những ánh nhìn đổ xô