Tử Đằng vào đêm tối đó bị ép mời tham gia một nghỉ lễ cổ xưa của bộ tộc kỳ lạ đó.
Họ không còn bắt trói cô nữa.
Tuy nhiên Tử Đằng vẫn cảm giác có những ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm dò xét làm cô cảm giác không được tự nhiên.
Cậu nhóc phiên dịch tên là A Hoàn ngồi bên cạnh của Tử Đằng suốt mà không rời đi.
Nhờ vậy, Tử Đằng có dịp tìm hiểu thêm về cái nơi quái quỷ này.
"Sao cậu lại chấp nhận ở lại nơi này mà không trốn đi? Chỗ này cũng không hắn là dành cho người ở.
Thể giới bên ngoài vẫn tuyệt diệu hơn đúng không?"
Tử Đằng liền thắc mắc.
A Hoàn bên cạnh tỏ ra lúng túng thấy rõ.
Tuy nhiên cậu ta vẫn cố gắng nói: "Tôi...!
tôi không muốn ra ngoài"
Một câu đơn giản như vậy nhưng Tử Đằng phát hiện ra ánh mắt lúng túng thấy rõ của cậu nhóc khi tên tộc trưởng đó nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Tử Đằng cảm giác nơi này thật kỳ quái bởi bọn họ cũng không rảnh rỗi tự dựng lại bắt cô đến đây xem bọn chúng tiến hành nghi lề.
Ở giữa vòng tròn có đông đảo những cư dân của bộ tộc đang ngồi xung quanh đám lửa bập bùng.
Tuy vậy Tử Đằng cảm thấy đống lửa này có hơi quá lớn chăng? Sau đó, vị tộc trưởng già nua liền đứng dậy, bàn tay ra hiệu những tư thế quái lạ, miệng ông ta lẩm bẩm đọc những thứ tiếng kỳ dị.
Sau đó cả đám người xung quanh đống lửa liên đứng dậy theo hiệu lệnh tay của ông ta.
Tử Đằng mãi chăm chú nhìn cái gọi là nghỉ lễ đầy mờ ám và mông lung này.
Cô rất muốn lặng lẽ trốn thoát nhưng những ánh mắt của bọn họ cứ mãi theo dõi cô làm cô không thể động đậy chứ đừng nói đến chạy thoát.
Bọn họ làm nghi thức đó rất lâu.
Sau màn đọc những câu khó hiểu cùng những động tác cũng khó hiểu không kém, cả đám lại đột nhiên nhắm mắt lại cứ như là chuẩn bị ngủ vậy.
Tử Đằng cảm thấy đây chính là thời cơ để cô