Tên tộc trưởng đọc vài câu lầm bầm bằng thứ tiếng lạ lùng.
Sau đó liên đặt ngọn đuốc xuống đống lửa.
Cả bọn trừ A Hoàn liền ngồi xuống đọc những câu và động tác khó hiểu.
Những ánh mắt thèm thuồng nhìn lên Tử Đằng đang bất tỉnh ở phía trên.
Tuy rằng dường như đã không còn chút sức lực nào nhưng ý thức của cô vẫn còn một chút.
Miệng của cô thỉnh thoảng mấp máy như gọi tên ai đó.
Sau khi bọn chúng tiến hành nghi thức xong thì cũng là lúc chúng định hưởng thành quả sau một lần cả gan xâm nhập ra khỏi vùng cấm.
Nhưng có lẽ do giết quá nhiều người bằng những cách man rợ nên có lẽ lần này mọi chuyện đã không cho bọn chúng toại nguyện nữa.
Tên tộc trưởng vừa đứng dậy đã lĩnh một phát đạn từ phía sau lưng.
"Bảng...!
bằng..."
Hai phát súng nổ lên cả bọn giật mình, đã có hai người trong bọn chúng đã ngã xuống.
"Tiêu diệt hết bọn chúng"
Mệnh lệnh của Phùng Đức Cường được đưa ra ngay lập tức.
Một đám người với súng ống sẵn sàng lao vào tiêu diệt hết cả bọn.
Cả tộc người đó phát hiện có người tấn công liền nhặt những thanh gỗ, dao tự chế cùng những mũi lao sắc nhọn đáp trả lại.
Nhưng dù sao đó cũng là vũ khí thô sơ làm sao so bì được với lực sát thương và tốc độ của những viên đạn nhân tạo.
Phùng Đức Cường dẫn đầu đám người chiến đấu ấy phát hiện Tử Đằng đã ngất xỉu và đang bị bọn chúng có ý định hỏa thiêu.
Anh liền giao quyền chỉ huy lại cho trợ lý Ngọc Lâm sau đó chạy đến chỗ Tử Đằng.
"Tử Đằng!"
Phùng Đức Cường hét lên bằng một thanh âm vang dội chưa từng thấy trước đây.
Anh nhìn quanh không thấy có chút nước nào liền xông tới làm liều lấy tay gạt những cây củi đang cháy ấy qua một bên bất chấp củi nóng và lửa táp đến phỏng tay.
"Tử Đằng, em không được chết.
Anh không cho em ra đi dễ dàng như vậy"
Cơn hoảng sợ ngay trong giây phút sinh tử đã làm Phùng Đức Cường đánh mất sự bình tĩnh thường ngày của anh.
Ngay cả cách xưng hô cũng đã thay đổi.
Tử Đằng nắm trong vòng tay của Phùng Đức Cường lúc này mới mở mắt ra nói: "A Hoàn, đừng giết A Hoàn.
Cậu ấy đã