Những chuyện liên quan đến Tuyết Mai, Phùng Đức Cường luôn cố gắng không quan tâm đến.
Một người tính tình vốn dĩ ngay thẳng như anh nhưng nay lại vì những nguyên nhân khác nhau mà phải làm lơ trước những thủ đoạn hèn hạ, lại còn bấm bụng vì cô ta mà che giấu.
Thực sự là làm trong lòng của Phùng Đức Cường cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cái ngày mà Tuyết Mai mong đợi bấy lâu nay rốt cuộc cũng đến.
Từ lúc tờ mờ sáng, Tuyết Mai đã dậy trang điểm và làm làm tóc.
Tử Đằng cũng về nhà họ Hoa để tham dự lễ cưới và phụ những việc lặt vặt.
Tuyết Mai mặc vào bộ váy cưới đính hàng trăm viên pha lê lấp lánh mà Tử Đằng đã đặt riêng nhà thiết kế nổi tiếng may cho em mình.
Nhìn vào chiếc gương, trông Tuyết Mai lại xinh đẹp bội phần.
Trên đầu lại đội một chiếc vương miện kim cương sang trọng.
Tử Đằng nhìn thấy liên xuýt xoa: "Em đẹp và sang trọng như một hoàng hậu vậy"
"Vậy ư? Cám ơn chị đã tặng em chiếc váy cưới này làm em thấy hổ thẹn vì đám cưới của chị em chưa kịp tặng chị món quà nào cả"
Tuyết Mai khẽ nói.
Tử Đằng vui vẻ lắc đâu: "Đám cưới của chị mọi thứ được chuẩn bị rất vội vàng, không như em có chút thời gian.
Kể cả váy cưới này chị cũng phải ra lệnh cho người thiết kế làm gấp ngày đêm mới kịp đấy.
Em đừng áy náy mà hãy chuyên tâm làm cô dâu hạnh phúc của em đi"
Giữa căn phòng màu trắng toát lại điểm xuyết một bức tranh vẽ tuyết mai mong manh.
Vẻ đẹp của Tuyết Mai thực sự làm người khác phải trầm trồ ghen ty.
Cũng bởi vì khuôn mặt thanh thoát cùng làn da trắng ngần ấy.
Còn Tử Đằng thì khiêm tốn mặc bộ váy màu đen có