Trên khuôn mặt của Tuyết Mai là một mảnh sương trắng lạnh lẽo đến đáng sợ làm Tử Đằng cũng phải rùng mình.
Biết em mình vẫn chấp nhất chuyện xưa giữa mình và Minh Hải, Tử Đằng nhìn cô ta nói: "Mọi chuyện đã diễn ra như đúng ý của em rồi, em còn đòi hỏi gì nữa"
Một câu nói không đầu không đuôi không rõ ràng như vậy làm trong lòng Tuyết Mai có sự chấn động lớn.
"Ý chị nói là gì cơ?"
Tuyết Mai hồi hộp hỏi lại.
Tử Đằng mới ngớ người ra ngơ ngác hỏi: "Thì chuyện chị biết em đã yêu anh ấy từ lâu.Sao vậy? Còn chuyện gì nữa cơ à?"
Lúc này Tuyết Mai mới vỡ lẽ ra là cô ta đã nghĩ quá nhiều liền thở ra một hơi: "À, không có gì.Chị nói đúng, là em yêu anh ấy từ lâu.Nhưng mà em chưa bao giờ nghĩ sẽ cướp người yêu của chị.Tất cả là tại duyên số"
Tuyết Mai bắt đầu đóng kịch rất tài tình cứ như cô ta là kẻ bị hại không bằng.
Tử Đằng nhìn cô ta diễn như thật liên không có nghi ngờ gì chỉ chăm chú gọt trái cây cho Tuyết Mai bồi bổ cơ thể.
Thấm thoát mọi chuyện lại trở về không khí yên bình.
Chỉ là trong thời gian Tuyết Mai mang thai không hiểu vì sao lại sinh lòng cáu gắt với tất cả mọi người.
Cô ta luôn sống trong hoài nghi vì nghĩ rằng mình đang trong thai kỳ thì không thể làm chiều lòng Minh Hải.
Hầu hết các cô gái trong khi mang thai thì rất lo sợ chồng mình sẽ ngoại tình.
Mà khoảng thời gian này, Minh Hải ít khi ở nhà.
Nếu Tuyết Mai có hỏi anh chỉ nói là đi công việc.
Thật ra trong thời gian này Minh Hải luôn lén ra ngoài đi uống rượu ở quán bar.
Anh cảm thấy khổ sở khi phải đóng vai một người chồng hoàn hảo yêu thương vợ con mà người đó lại không phải là người mà anh cần.
Lúc ban đầu anh đã hạ quyết tâm sẽ đối xử tốt với Tuyết Mai, nhưng vàng về sau anh thấy mình lại càng không làm được.
Sự miễn cưỡng đồng nghĩa với không hạnh phúc.
Một cuộc hôn nhân mà đối với đàn ông chỉ là một nghĩa