Thời gian này tạm thời không có điều gì bất thường.
Tuy nhiên phàm là việc gì quá yên bình thì tạo cho người ta có cảm giác đó là sự bình yên trước cơn bão.
Tử Đằng không còn hơi sức đâu để đấu với tất cả mọi sóng gió cuộc đời.
Thật ra vốn dĩ cô đã mở lòng hơn trong mối quan hệ với Phùng Đức Cường.
Nhưng hiện tại rốt cuộc chỉ càng làm cho cô càng thêm thất vọng.
Một Lâm Minh Hải của quá khứ đã đủ làm cô đau lòng.
Nay lại thêm một Phùng Đức Cường của hiện tại.
Ngày lại qua ngày, Tử Đằng luôn chìm đắm vào những đau khổ không dứt ra được.
Tinh thần của cô càng thêm ủ đột.
Cho đến khi cảm thấy tuyệt vọng cùng cực, cuối cùng cô cũng quyết đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cô làm điều đó hết thảy một mình và không có ai hay biết.
Phòng khám của bác sĩ Vương lúc 2 giờ chiều không có ai khác bởi vì Tử Đằng đã đặt lịch hẹn trước.
Cô không muốn ai thấy được bộ dạng bây giờ của mình.
Vị bác sĩ trẻ tuổi tên Vương Phong cẩn thận quan sát cử chỉ và nét mặt của Tử Đằng: "Cô cảm thấy bản thân mình bất ổn từ khi nào?"
Tử Đằng nhắm mắt lại suy nghĩ, sau đó liên nói: "Bắt đầu từ khi tôi bị chụp mũ là ngoại tình vào 6 tháng trước.
Tâm trạng luôn bất ổn hay lo lắng và sợ hãi.
Cả ngày cứ ngập trong nỗi đau buồn không thoát ra được.
Tuy nhiên sau đó tôi đã tìm được hạnh phúc mới nên dễ dàng quên đi chuyện đó.
Cho đến khoảng thời gian gân đây những chuyện đó đã lặp lại.
Không ai tin tôi kể cả người chồng mà tôi tin tưởng.
Cái cảm giác đau khổ và buồn bực ngập tràn trong tâm trí không có cách nào nguôi ngoai"
Sau khi nhìn sắc mặt của cô cùng với việc nghe câu chuyện của cô, Vương Phong có vẻ đăm chiêu.
Anh lấy tay chỉ vào những chậu cây cảnh nhỏ trên góc tường trang trí và nói: "Ở đây tôi có tất cả 4 chậu cây: linh lan, sen đá, rẻ quạt và cuối cùng là xương rồng.
Cô hãy suy nghĩ và tự chọn cho