Cơn hồi hộp đến khó thở của Tử Đằng lại tái phát làm cô đứng cũng không vững nữa, đến nỗi mẹ cô phải đến đỡ cô.
"Con gái, con hãy bình tĩnh lại đi.Bây giờ chuyện cấp bách là chúng ta cần phải làm sao để giải quyết chuyện này mới được."
Bạch Lệ Thu nói.
"Mẹ kêu con đi giải quyết là giải quyết thế nào đây? Sự việc này nếu đã có bằng chứng hẳn hoi thì sẽ là một đòn chí mạng với Hoa thị chúng ta.Mà trong thời gian đó, con lại là chủ tịch đương nhiệm"
Tử Đằng trả lời một cách chán nản.
Trong lòng Bạch Lệ Thu lúc này cũng rối bời không biết phải làm thế nào cho phải.
Từ trước đến giờ bà chỉ ở nhà hưởng phước, thực chất mấy chuyện làm ăn kinh doanh này bà không hề biết một chút gì.
Còn Tử Đằng khi nghe mấy chuyện này càng thêm suy sụp thêm.
Cô hiểu rõ sự quan trọng và nguy cơ của sự việc.
Nếu như cứ tiếp tục như thế này, Hoa thị sẽ ở trên bờ vực thẳm.
Hoa Quân Tử trở về trong cơn nóng giận tột độ.
Khi vừa về đến phòng khách nhà họ Hoa nhìn thấy Tử Đằng và Bạch Lệ Thu đang ngồi ở đó xem những tin tức trên điện thoại, trong lòng ông càng căm giận hơn.
"Hai người thật là rảnh rỗi nhỉ"
Hoa Quân Tử gắn giọng.
Tử Đằng thấy ba mình về tới liên đứng dậy giải thích: "Không phải như vậy đâu, con gái đang tìm hiểu thông tin...!
"Chát"
Một cái tát trời giáng của Hoa Quân Tử làm Tử Đằng như muốn ngã xuống chiếc sô pha.
Bạch Lệ Thu thấy vậy liền hết hồn vội quay sang Hoa Quân Tử can ngăn: "Ông làm gì vậy? Chuyện đâu còn có đó"
Nghe những lời đó, Hoa Quân Tử đột nhiên phá lên cười, một nụ cười có vị mặn của nước biển cùng vị đắng của trái mướp đắng.
"Hoa Quân Tử tôi cả đời oanh liệt, một tay gây dựng tập đoàn Hoa thị bằng một số vốn ít ỏi ban đầu.
Tôi đã nghĩ mình đã đủ sự từng trải nên mới giao tất cả cơ nghiệp lại cho nó.
Cho dù nó không làm