Tại Hoa Gia lúc này, Hoa Tử Đằng đang say sưa xem ảnh cưới đã được chụp với Lâm Minh Hải.
Cả hai xem hết gần cả chục bộ với hàng trăm tấm hình khác nhau rốt cuộc cũng không tìm được tấm nào vừa ý cả hai.
"Hay là chúng ta đến phim trường chụp ảnh đi.
Ở đó có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, lại có đạo cụ quay phim sẵn sàng làm nền cho chúng ta"
Minh Hải vội vã đề nghị.
Tử Đằng ngước mặt lên nhìn anh trìu mến: "Mọi chuyện đều nghe theo anh hết.
Ai bảo anh là ông xã của em chứ"
Hai người lại nhìn nhau âu yếm cười.
Đúng lúc này điện thoại của Hoa Tử Đằng đột nhiên đổ chuông lớn, trên màn hình điện thoại hiện lên số của Hoa Tuyết Mai.
Cô gật mình không biết giờ này em mình gọi có chuyện gì nhưng vẫn mở máy nghe: "Là chị đây, em có chuyện gì mà gọi chị thế?"
Bên đầu dây kia là một giọng gấp gáp run run: "Chị ơi mau đến đây cứu em đi.
Em đang bị một tên đàn ông háo sắc có ý đồ sàm sỡ"
Vốn dĩ Hoa Tử Đằng đang rất buồn ngủ, đôi mắt cứ lim dim như muốn díp lại nhưng vừa nghe em gái gặp chuyện cô bỗng nhiên tỉnh ngủ hẳn.
"Em nói cái gì? Là tên nào dám cả gan? Hiện giờ em đang ở đâu?"
Tử Đằng nói lớn khiến những người có mặt ở đó bao gồm Lâm Minh Hải đều giật mình.
"Suyt, chị nói nhỏ tiếng thôi đừng để người khác nghe thấy.
Hắn vẫn còn mê man nằm trên giường, nhưng hiện giờ em đang ở trong phòng toilet khóa cửa lại không dám bước ra vì sợ hắn tỉnh giấc.
Còn cửa chính đã bị hắn khóa cửa luôn rồi em không lén đi ra được.
Bây giờ chị có thế đến đây cứu em được không?"
Tuyết Mai nói khẽ.
Tử Đằng mới phát hiện mình thất thố nên lập tức đi ra ngoài nói nhỏ lại: "Em có sao không? Để chị gọi anh Hải đến giúp em"
Cô vừa nói, giọng trong điện