Đêm hôm ấy là một đêm với nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau của Tử Đằng và của cả Phùng Đức Cường.
Anh ôm cô vào lòng cùng nhau tâm sự và thủ thỉ sau bao tháng ngày xa cách nhau.
Cánh đồng bông lau cùng những cơn gió như ôm trọn hai người vào lòng.
Phùng Đức Cường đưa Tử Đằng về Phùng gia ngay trong đêm đó bỏ lại vườn bông lau, rừng thông và ngôi nhà gỗ.
"Anh hứa lần sau sẽ dẫn em đến đây.Nhưng em phải nhớ hãy luôn đi cùng anh"
Phùng Đức Cường nói khi cả hai vừa mới mở cửa xe ra về.
Tử Đằng nghe vậy liền gật đầu mỉm cười.
Một nụ cười hiếm hoi sau bao nhiêu ngày giông bão.
Khi cả hai vừa về tới Phùng gia, có lác đác mấy người giúp việc khi thấy Tử Đằng xuất hiện liền chạy ra đón.
"Cuối cùng cô cũng đã về"
Quản gia Lê có vẻ xúc động.
Tử Đằng gật đầu nhưng không trả lời làm bà ta có vẻ hơi sượng mặt lại.
Phùng Đức Cường thấy vậy liền nói: "Cô ấy không được khỏe, phiền bà chuẩn bị nước nóng cho cô ấy tắm và một bữa ăn tối nhẹ.Nên nhớ rằng cô ấy bị bệnh nên trên dưới tuyệt đối không được lơ là"
"Vâng, thưa ông chủ"
Quản gia Lê thấy tầm quan trọng của sự việc nên gật đầu một cái rồi phân phó những người giúp việc khác từng người từng công việc một.
Vốn dĩ lúc trước khi đám cưới với Tử Đằng, trong căn nhà rộng lớn này, Phùng Đức Cường chỉ cần hai người giúp việc dọn dẹp và nấu ăn là xong.
Nhưng từ khi nơi này đón thêm một nữ chủ nhân nữa thì số người giúp việc đã tăng thêm tất cả năm người.
Và người trước kia phụ trách nấu bếp nay đã được thăng lên thành quản gia.
Phùng Đức Cường dìu Tử Đằng ngôi trên ghế sô pha, lúc này người cô có vẻ mệt mỏi nên đã tựa người vào vai Phùng Đức Cường.
"Cuối cùng em cũng đã về đây.Em vẫn luôn nghĩ rằng mình sẽ mãi không về nữa"
Tử Đằng nói khẽ.
"Không sao.Bây giờ chúng ta đã về đây rồi.Em đừng lo lắng nữa nhé!"
"Em tiếc nuối chuyện gì?"
Phùng Đức Cường ngạc nhiên.
Tử Đằng nhìn thắng vào khuôn mặt có phần tiều