Tưởng Khinh Đường nói xong câu "Không sợ chị", căng thẳng đến mặt đỏ tim đập, cuộn tròn đầu gối ngồi ở góc giường, nửa ngày không dám nhìn Quan Tự một cái.
Nàng sợ Quan Tự chê cười nàng.
Nàng đã thật lâu, thật lâu không nói chuyện với người khác, lâu đến chính nàng cũng không nhớ rõ thời gian. Chỉ biết ở hồ nước nhỏ trong sân, hoa sen nở rồi lại tàn, nàng đã hái được rất nhiều đài sen.
Cũng không ai tình nguyện trò chuyện cùng nàng.
Có đôi khi, Tưởng Khinh Đường ngồi bên hồ nước cả ngày, tự lẩm bẩm vài câu với cái bóng của mình trong nước, càng nhiều lúc là yên lặng nhìn bầu trời phản chiếu trên mặt nước, nhìn từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn.
Cho nên Tưởng Khinh Đường biết mình phát âm không lưu loát, nếu không phải bị Quan Tự chọc đến nhẫn tâm, nàng tưởng là thật, sợ Quan Tự hiểu lầm, cũng sẽ không dưới tình thế cấp bách khó khăn mở miệng giải thích.
Tưởng Khinh Đường núp ở góc giường, chờ đợi sự chế giễu hoặc thật hoặc giả của Quan Tự, đợi nửa ngày, trong gian phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, một âm thanh Quan Tự cũng không phát ra, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng không thể nghe được mấy. Tưởng Khinh Đường suýt chút nữa nghĩ rằng Quan Tự đã đi, hơi hồi hộp trong lòng, vội vàng quay đầu nhìn.
Đúng lúc Quan Tự đang nhìn nàng chăm chú.
Ánh mắt nhu hòa trầm ấm, giống một dòng suối ấm áp.
Tưởng Khinh Đường trông ánh mắt cô, vậy mà nhìn ra một chút đau lòng, mũi Tưởng Khinh Đường thoáng vị chua, tranh thủ thời gian quay mặt qua chỗ khác mới nhịn xuống không để rơi lệ.
Quan Tự nhẹ nhàng, cố gắng hết sức không kinh động Tưởng Khinh Đường, tới gần nàng hơn chút, thấp giọng cười bảo: "Giọng nói của em rất êm tai."
Tưởng Khinh Đường bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, quay đầu nhìn cô, đôi mắt ngập tràn sự không tin.
"Tôi vốn tưởng rằng… em không biết nói chuyện." Quan Tự cười, ngồi lại gần một ít, "Không nghĩ tới em nói chuyện dễ nghe như vậy, về sau nói nhiều hơn mới tốt."
Hốc mắt Tưởng Khinh Đường lập tức ươn ướt, dùng sức kìm nén nước mắt, lắc đầu.
Không dễ nghe, một chút cũng không dễ nghe.
Nàng nghĩ, Quan tỷ tỷ làm sao lại dịu dàng như vậy, rõ ràng đã không nhớ rõ nàng, nhưng lại cứu nàng một lần, đưa nàng trở về, đã hết lòng quan tâm giúp đỡ còn mỉm cười như thế, nói những lời này để dỗ nàng vui vẻ.
"Em nhất định cho rằng tôi đang gạt em, chọc em vui vẻ, đúng không?"
Tưởng Khinh Đường ngạc nhiên, Quan tỷ tỷ sao giống như có thuật đọc tâm, nhìn thấu hết tâm tư của mình thế?
Quan Tự cười phốc. Nỗi lòng của đứa bé này đều viết lên mặt, làm sao không nhìn ra được?
"Tôi không lừa em, cũng không chọc em vui vẻ, tiếng nói của em thật sự êm tai." Quan Tự nói, thân thể nghiêng về phía trước, đến trước mặt Tưởng Khinh Đường, "Nếu tôi lừa em thì phạt tôi biến thành heo con, thế nào?" Cô vừa nói, vừa dùng ngón cái đè mũi của mình, làm ra mặt quỷ giống heo con.
Khóe mắt Tưởng Khinh Đường còn chứa nước mắt, muốn rơi cũng không xong, nhìn thấy mặt quỷ heo con của Quan Tự, trong nháy mắt nín khóc mỉm cười, nghĩ thầm nào có heo con nào xinh đẹp như vậy.
Quan Tự không có kinh nghiệm dỗ trẻ con, sử dụng tất cả vốn liếng, cuối cùng chọc cười cô bé này, cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, nghiêng mắt coi bàn chân còn đang chảy máu của Tưởng Khinh Đường. Cô nhìn quanh một vòng phòng của Tưởng Khinh Đường, tìm tới phòng tắm, trực tiếp vào phòng tắm lấy một chậu nước ra. Sau đó cô tìm một cái khăn mặt ở ngăn tủ thấp nhất, phỏng chừng không phải khăn mặt Tưởng Khinh Đường thường dùng, thế là tẩy một lát ở bồn rửa tay, lúc này mới bỏ khăn mặt vào trong chậu nước, bưng đến bên giường.
Tưởng Khinh Đường không rõ ràng lắm mà nhìn Quan Tự.
"Trên chân em có vết thương, còn dính bùn nữa, chậm trễ việc rửa sạch chắc chắn sẽ bị nhiễm trùng." Quan Tự nửa ngồi xuống, vắt khô một nửa khăn mặt, cười với Tưởng Khinh Đường, "Tôi giúp em rửa, em không ngại chứ?"
Tưởng Khinh Đường tỉnh tỉnh mê mê mà lắc đầu.
Quan Tự lại cười, "Vậy còn không mau tới đây? Chờ một lúc nước sẽ lạnh đó."
Tưởng Khinh Đường giờ mới hiểu ý Quan Tự, thì ra là muốn tự mình giúp nàng rửa chân.
Tưởng Khinh Đường cố gắng rút bàn chân nhỏ của mình dưới váy, muốn giấu đi, "Không… không cần…"
Chân của nàng bẩn như vậy, hơn nữa nàng cũng không phải đứa trẻ, sao có thể không biết xấu hổ để Quan Tự giúp nàng rửa chân, quá ngượng ngùng, Tưởng Khinh Đường nghĩ tới đã đỏ mặt.
Quan Tự không nhiều lời với nàng, trực tiếp cầm khăn mặt nửa khô, ngồi trên giường, bắt lấy mắt cá chân của Tưởng Khinh Đường. Cô đặt bàn chân của nàng trên đùi mình, dùng khăn từng chút từng chút xoa dọc theo đầu ngón chân nàng, động tác dịu dàng cẩn thận.
Mặt Tưởng Khinh Đường hiện lên một tầng hồng nhạt, muốn rút chân về, thế nhưng sức lực của Quan Tự rất lớn, chút phản kháng của Tưởng Khinh Đường giống như gà con trong mắt cô, rụt mấy lần lại không nhúc nhích được tí nào.
"Em… tự…"
Tưởng Khinh Đường muốn nói để nàng tự tẩy là được rồi, kết quả vừa cất lời, Quan Tự đồng thời nói: "Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên của em đấy." Lại khiến Tưởng Khinh Đường thu hồi câu nói.
"Cái… cái gì…?"
"Tên của em." Quan Tự vừa đáp vừa cúi đầu, tinh tế lau khe hở ở giữa ngón chân nàng.
Quan Tự đã sớm biết tên đại tiểu thư Tưởng gia, nhưng gặp được cô bé trước mắt này, lại muốn nàng chính miệng nói tên mình cho cô nghe.
"Tưởng… Tưởng…" Tưởng Khinh Đường há to miệng, muốn nói tên mình cho Quan Tự, nhưng nàng quá căng thẳng, ngược lại loạn bước, ngay cả đầu lưỡi cũng không thể duỗi thẳng, hồi lâu không nói nên một câu đầy đủ.
"Đừng nóng vội, từ từ nói." Quan Tự cổ vũ nàng.
Giọng nói của cô có một loại sức mạnh an ủi lòng người không thể hiểu được, Tưởng Khinh Đường lắng nghe, trái tim quả nhiên bình tĩnh. Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi, từng chữ một nói ra tên của mình: "Tưởng… Khinh… Đường…"
Nàng sợ Quan Tự không biết là mấy chữ nào *, nghĩ nghĩ, lại chủ động kéo một bàn tay của Quan Tự, chậm rãi viết trong lòng bàn tay cho cô nhìn.
* Tiếng Trung có nhiều từ phát âm giống nhau nhưng mặt chữ khác nhau.
Trong lòng nàng, giới thiệu bản thân cho Quan Tự, khiến Quan Tự nhớ kỹ mình là chuyện cực kỳ quan trọng, một chút cũng không được qua loa, nên nàng viết từng nét từng nét, khuôn mặt nhỏ căng đến cẩn thận tỉ mỉ, bộ dáng hết sức nghiêm túc chăm chú, đến thẹn thùng cũng quên đi.
Quan Tự chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình ngứa, nhìn chằm chằm bên mặt chuyên chú của Tưởng Khinh Đường. Cô phát hiện lông mi của Tưởng Khinh Đường rất dài, còn dày nữa, giống như cây quạt nhỏ, khi chớp mắt sẽ nhấp nháy nhấp nháy. Chẳng biết tại sao, trong lòng cô đột nhiên bang bang nhảy loạn một phát.
Đến cảm giác ngứa ở lòng bàn tay cũng trở nên trí mạng khó qua.
Quan Tự tranh thủ thời gian quay mặt qua chỗ khác, âm thầm phỉ nhổ mình vô sỉ, đứa bé đơn thuần như vậy, toàn tâm toàn ý tín nhiệm mình, sao mình có thể có tâm tư xấu xa như vậy? Chẳng phải kinh khủng giống những thứ rác rưởi vừa rồi ức hiếp em ấy sao?
Ngay lúc trái tim Quan Tự quay đi quay lại trăm ngàn lần, Tưởng Khinh Đường đã viết xong tên mình trong lòng bàn tay cô, sau khi xong mới phát hiện mình không biết phép tắc, vậy mà làm ra chuyện khác người kia, mặt nàng nóng lên, vội vàng buông tay Quan Tự.
Xúc cảm mềm mại êm ái trong lòng bàn tay Quan Tự biến mất, cô hơi thất vọng trong lòng, ý cười trên mặt lại không giảm, bảo: "Thì ra em tên là Tưởng Khinh Đường? Thật là một cái tên rất hay." Cô nhìn Tưởng Khinh Đường, nói tiếp: "Tôi tên là Quan Tự, em biết đó là hai chữ nào không?"
Tưởng Khinh Đường gật đầu, tỏ ý mình biết.
Làm sao không biết đây? Những năm này không biết Tưởng Khinh Đường đã viết tên Quan Tự trên giấy mấy lần, lại hiện lên trong lòng mình mấy lần. Dù là nhắm mặt