Hôn Nội Mưu Ái

Cái chết của Hứa Gia Lị


trước sau

Ở đầu đường, một người đàn ông vạm vỡ đạp một cái, đánh người phụ nữ gục xuống đất. Người phụ nữ quần áo rách rưới, thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt và khô ráp, đôi mắt trũng sâu, người nhưng không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua Mạc Tâm Nhan vẫn có thể nhận ra cô ta là Hứa Giai Lị.

“Thật là người đàn bà đê tiện, mày dám ăn trộm đồ của người khác, tao đạp chết con đàn bà hôi thối mày.” Người đàn ông hung hăng chửi bới, đá vào bụng người phụ nữ không thương tiếc.

Người phụ nữ co ro ôm chặt một quả bóng, run rẩy, miệng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng nức nở đau đớn.

"Tiền đâu, con đàn bà chết tiệt, mày mau giao tiền của tao ra, nếu không hôm nay tao sẽ đánh chết mày."

Hứa Giai Lị ôm lấy chỗ vừa bị tên đàn ông đá, run rẩy khóc: "Cái kia... đây vốn chính là tiền của tao... á..."

Tuy nhiên, chưa kịp để cô ta nói dứt lời, người đàn ông này lại đạp vào bụng cô ta, mắng chửi không ngừng: "Mày nói đó là tiền của mày sao. Tao đá chết mày, con đàn bà đê tiện. Đó là tiền của mày sao?"

"A...đừng... đừng đánh nữa, tiền... hết tiền rồi, tao mua bột trắng... trắng."

Người đàn ông cuối cùng cũng ngừng đá cô, ngồi xổm xuống túm lấy cổ áo cô ta, nhấc bổng cô lên, hung hăng quát: "Mày cất nó ở đâu? Mày muốn một mình độc chiếm nó sao?"

"Hít... xong hết rồi... a..."

Chưa kịp nói xong, người đàn ông đã giơ tay tát mạnh vào mặt cô ta, tức giận chửi bới: "Đồ khốn kiếp, đồ khốn kiếp, xem hôm nay tao có giết mày không..."

Khi tên đàn ông đó vừa nói, đồng thời tay chân của hắn ta cũng liên tục đánh xuống thân thể của người phụ nữ một cách tàn nhẫn, người phụ nữ khóc lóc thảm thiết lăn lộn trên mặt đất, nhưng không có bất kỳ ai đến can ngăn. Tên đàn ông có một hình xăm khủng khiếp trên cánh tay, người phụ nữ trông cũng không phải là người đứng đắn, có lẽ vì vậy không ai quan tâm đến mọi chuyện đang xảy ra ở đây. Nhiều người đứng xem một lúc rồi đều lắc đầu bỏ đi.

Mạc Tâm Nhan ngây người nhìn cảnh tượng trước mặt, cô nhất thời khiếp sợ đến mức không thốt nên lời. Lần đầu tiên lúc cô quay lại, cô thấy người phụ nữ này ở trong nhà hàng đang bị người khác đánh đập mắng chửi là tình nhân, lúc đó cô cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp, nhưng cô không muốn kết cục của người phụ nữ này còn tệ hơn cả lần trước. Mặc dù cô rất ghét Hứa Giai Lị nhưng dù sao cả hai người đã từng là bạn học, sau đó, ba cô ta vì cờ bạc nợ một món nợ lớn nên đã định mang cô ta đi bán, nhưng cô đã cứu cô ta, cô vốn tưởng rằng người phụ nữ này sẽ là một người phụ nữ tốt, sau này mới biết được bộ mặt thật của cô ta, cô thật sự rất hận cô ta, thậm chí cô còn hối hận vì mình đã tọc mạch để cứu cô ta. Nhưng bây giờ cô ta có kết cục bi thảm như vậy, cô không cảm thấy một chút vui vẻ nào.

Số phận con người là ngã rẽ, một khi bạn chọn lầm, bạn sẽ phải trả giá, có khi bằng cả mạng sống của mình.

Nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Mạc Tâm Nhan, Tần Hiên nhẹ giọng hỏi: "Nhan Nhan, em có sao không, em cảm thấy chỗ nào không thoải mái à, hay là chúng ta trở về đi?"

“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu dắt Tiểu Bảo rời đi. Đối với Hứa Giai Lị, cho dù cô ta có hạnh phúc hay đau khổ, tâm trạng của cô sẽ càng thêm tồi tệ, nói chính xác hơn là chỉ cần nhìn thấy Hứa Giai Lị, trong lòng cô sẽ cảm thấy khó chịu, bất kể là cô ta sống như thế nào.

Tần Hiên vừa đi vòng qua cô vài bước, tiếng khóc sau lưng lại càng lớn hơn, càng thống khổ hơn.

Mạc Tâm Nhan rốt cục dừng lại, nhìn Tần Hiên, trầm giọng nói: "Em muốn cứu người phụ nữ đó."

Cô không phải là thánh nhân, cũng không phải là một phụ nữ hào hiệp thích tọc mạch vào chuyện của người khác. Chỉ là nếu hôm nay nếu cô không cứu Hứa Giai Lị, trong lòng cô sẽ luôn bận tâm đến chuyện này, trong đầu cô sẽ luôn hiện ra hình ảnh thống khổ của cô ta, hoặc là luôn để tâm đến việc cô ta có bị tên đàn ông dã man đó đánh chết hay không. Chẳng thà cứu người phụ nữ này một mạng, Hứa Giai Lị từ nay cô ta sẽ không còn là cái gai trong lòng cô nữa. Thật ra, có những chuyện trong quá khứ nên buông bỏ, bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.

Tần Hiên vuốt ve mái tóc dài của cô khẽ cười, trầm giọng nói: "Được."

Để cứu Hứa Giai Lị, Tần Hiên đã đưa cho người đàn ông một số tiền lớn.  Sau khi Hứa Gia Lị được cứu, cô ta run rẩy nhìn cái bụng lớn của Mạc Tâm Nhan, bên cạnh Tiểu Bảo và Tần Hiền đang ôm cô, trong mắt Hứa Giai Lị không có một tia sợ hãi, cảm kích hay ghen tị, mà là một loại ghen tị tàn khốc. Cơn ghen gần như khiến cô ta tức đến đỏ cả mắt.

Mạc Tâm Nhan hờ hững cười nhìn cô ta, sau đó dẫn Tiểu Bảo cùng Tần Hiên quay đi.  Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc người phụ nữ này sẽ cảm kích cô khi cô đã cứu cô ta.

Cô đã cứu giúp cô ta từ tận đáy lòng, nhưng điều đó chỉ khiến cô đau khổ. Hôm nay cô cứu cô ta chỉ là muốn trong lòng nhẹ nhõm mà thôi, cô hi vọng sau này không phải bận tâm đến cô ta nữa.

Tần Hiên đứng lặng lẽ cạnh cô và Tiểu Bảo.  Nhìn từ phía sau, đó giống như một gia đình hạnh phúc.

Hứa Giai Lị nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hận ý và ghen tị. Trong lòng cô ta có chút buồn, nếu như không có Mạc Tâm Nhan, cô ta đã không đi đến bước đường này, cô ta cho rằng bản thân lâm vào hoàn cảnh thê thảm đau khổ này là do Mạc Tâm Nhan gây ra, nên cô ta sẽ không để cho Mạc Tâm Nhan được sống vui vẻ.

"Đại ca, lần trước chúng ta thất bại rồi. Không ngờ tới lại có người đến cho hắn ta một số tiền để cứu con đàn bà đó, nếu không chúng ta có thể đã thành công." Trong điện thoại có một giọng nói run rẩy.

Tiêu Thần Phong cười lạnh: "Làm không tốt thì đừng có tự bao biện."

"Em không dám. Đại ca, bây giờ chúng ta tiếp tục theo dõi người đàn ông đó sao?"

"Bây giờ không cần thiết. Hắn ta đã nghi ngờ tao. Đừng hành động vội vàng, tao đã tìm ra cách để hắn ta rời khỏi đây."

"Vâng thưa đại ca."

Sau khi cúp điện thoại, xe của Tiêu Thần Phong đã đậu trước biệt thự, anh vừa xuống xe, trong nháy mắt liền cảm thấy có ai đó, lạnh lùng quát: "Ai, còn không mau ra đây."

Một bóng người gầy gò chậm rãi bước ra từ góc biệt thự, dưới ánh đèn đường chiếu rọi, Tiêu Thần Phong nhìn khuôn mặt gầy gò, teo tóp và xấu xí kia, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

"Thần Phong..." Hứa Giai Lị đi tới chỗ anh, vươn tay muốn kéo cánh tay anh.

Tiêu Thần Phong chán ghét giật tay về, cười lạnh một tiếng: "Tôi thật không ngờ cô vẫn còn sống đấy."

Khuôn mặt Hứa Giai Lị tái nhợt, trong mắt thoáng qua một tia hận ý, nhưng cô vẫn thấp giọng cầu xin: "Thần Phong, tôi không có tiền. Gần đây thân thể tôi rất khó chịu, anh có thể cho tôi một ít tiền không...... Tôi thật sự sắp chết rồi."

Tiêu Thần Phong nhìn cô ta một lượt từ trên xuống, hừ lạnh một tiếng: "Người như nên chết thì đúng hơn."

"Thần Phong... Tôi cầu xin anh, nể tình những gì tôi đã làm cho anh trước đây, xin hãy cứu tôi, nếu tôi không hít một cái tôi thật sự sẽ chết..." Hứa Giai Lị đau khổ nắm lấy cánh tay anh, van xin: "Tôi cầu xin anh giúp tôi, được không, tôi thực sự khó chịu sắp chết rồi, nhưng tôi không muốn chết, xin hãy cho tôi một số tiền, tôi cầu xin anh..."

“Vậy thì cô đi chết đi.” Tiêu Thần Phong đột nhiên cười lạnh một tiếng, dùng sức đá cô ta ra, không biết là sức lực của anh quá lớn hay sao cô ta lập tức ngã mạnh xuống đất, Tiêu Thần Phong ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ nằm dài trên mặt đất, như thể nhìn một thứ rác rưởi ghê tởm.

Hứa Giai Lị nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy hận ý.

"Vì anh không cứu tôi..." Cô từ trên mặt đất đứng dậy, nhìn người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng cười lạnh, "Vậy thì tôi sẽ đem hết những bí mật của anh nói cho Mạc Tâm Nhan."

Tiêu Thần Phong lạnh lùng nhìn cô ta, một tia sát ý lặng lẽ lóe lên trong mắt anh.

"Mạc Tâm Nhan bây giờ cô ta đang sống rất hạnh phúc thật là ghen tị. Anh đoán xem nếu cô ta biết hết mọi chuyện đều là do anh sắp đặt, cô ta sẽ đối xử với anh như thế nào. Hơn nữa, nếu cô ta biết tôi chưa từng mang thai đứa con của Dịch Dương, mà là mang thai đứa con của anh? Bây giờ cô ta không sống hạnh phúc sao? Tôi chỉ muốn khi biết cô  ta biết những chuyện của Dịch Dương chỉ là hiểu lầm, và sự hiểu lầm này đều là do bàn tay của anh dàn xếp, liệu cô ta sẽ không bận tâm mà sống hạnh phúc với người đàn ông hiện tại không?"

Nghe những lời đe dọa của người phụ nữ trước mặt, đôi mắt Tiêu Thần Phong chợt nheo lại nguy hiểm.  Một lúc sau, anh đột nhiên cười hả hê: "Buổi tối ngày mai, tôi đợi tôi ở ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô phía Tây, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."

Hứa Giai Lị ánh mắt tối sầm lại, trầm giọng hỏi: “Tại sao anh lại bảo tôi đợi ở một nơi hẻo lánh như vậy.” Ngừng một chút, cô đột nhiên chế nhạo:“Đừng giở trò quỷ, nói cho anh biết, chỉ cần anh dám giết tôi, tôi sẽ cho Mạc Tâm Nhan biết bộ mặt thật của anh ngay lập tức. "

Tiêu Thần Phong cong môi lạnh lùng, thấp giọng cười nói: "Cô chỉ đến đòi tiền, chưa kể lúc trước cô đã giúp tôi rất nhiều, tôi làm sao có thể giết cô được? Chỉ là tiền thôi, tôi không thiếu một chút tiền đó, còn yêu cầu gặp mặt ở một nơi xa xôi như vậy chỉ là để tránh ánh mắt của người khác, biết đâu nếu đám người Dịch Dương biết tôi đã quen biết cô từ lâu, lại có giao dịch tiền bạc, hắn ta sẽ nghi ngờ, vậy thì tôi không thể tiếp tục giả vờ làm người tốt trước mặt Mạc Tâm Nhan được không?”

Hứa Giai Lị mím môi, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc. Tiêu Thần Phong cười khẽ: "Cô bây giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ, yên tâm đi tôi không có hứng làm chuyện đó với cô. Tối mai có đến ngoại ô phía Tây hay không là tùy cô, nếu cô nói mọi chuyện cho Mạc Tâm Nhan biết, cô nên biết hậu quả sẽ như thế nào, cả tôi và cô sẽ đều không có lợi. "

Hứa Giai Lị nghiêm nghị nhìn anh, trầm mặc một hồi, cô nói: “Được rồi, tối mai tôi nhất định sẽ đến đó.” Bây giờ cô ta thực sự không còn nơi nào để đi, nếu không có thứ đó cô còn khó chịu hơn là chết.

"Tốt lắm..." Tiêu Thần Phong cười thành tiếng, sau đó từ trong ví lấy ra một xấp tiền dày cộp đưa cho cô, cười nhẹ nhàng nói: "Vậy thì cô về trước đi."

Hứa Giai Lị nhận lấy tờ tiền, nặng nề liếc anh  một cái rồi mới xoay người rời đi.

Tiêu Thần Phong nhìn bóng lưng cô dần dần biến mất trong màn đêm, khóe môi chậm rãi cong lên một vòng cung u ám.

"Ngày mai, các người giải quyết người phụ nữ này cho tôi. Địa điểm là ngôi nhà bị bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây, vào buổi tối."

Giọng nói lạnh lùng biến thành tiếng thở dài tội lỗi trong đêm.  Bóng dáng cao lớn đứng dưới ánh trăng như một
ác ma thoát khỏi địa ngục.

“Oa, Nhan Nhan, bụng của chị thật lớn.” Dịch Thanh nhìn cái bụng to tròn của Mạc Tâm Nhan nói với vẻ kích động, trong mắt hiện lên sự ghen tị.

Mạc Tâm Nhan rót cho cô một tách trà, sau đó mỉm cười: "Đã hơn năm tháng rồi, đương nhiên là lớn hơn rồi. Lúc mang thai Tiểu Bảo và Tiểu Bối, còn lớn hơn bây giờ đấy." Nghĩ đến Tiểu Bối, ánh mắt của cô thoáng lên một chút phiền, nụ cười trên mặt cô biến mất trong chốc lát.

Thấy vậy, Dịch Thanh mím môi, nắm lấy tay cô, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, mọi chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi, chị đừng suy nghĩ tới nữa, bây giờ chị đang mang thai đứa nhỏ, coi như là ông trời đang ban tặng cho chị Tiểu Bối đó."

Mạc Tâm Nhan cụp mắt xuống, buồn bã nói: "Làm sao tôi quên con bé, khi mà lúc nào con bé cũng bám dính lấy tôi? Bây giờ không có con bé ở bên cạnh, trong lòng tôi luôn cảm thấy khó chịu, nửa đêm thức giấc luôn nhớ đến con bé."  Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Mạc Tâm Nhan.

“Được rồi, Nhan Nhan, đừng nhắc đến những chuyện đau buồn nữa, chị hãy suy nghĩ cho đứa con trong bụng.” Dịch Thanh mỉm cười, đưa tay sờ lên cái bụng tròn tròn của Mạc Tâm Nhan, trong mắt ánh lên sự kỳ lạ, trong thâm tâm cô, mang thai là một điều vô cùng kỳ diệu.

“Ừm.” Mạc Tâm Nhan gật đầu, che giấu nỗi buồn, trầm giọng hỏi: “Gần đây sao tôi không thấy Thần Phong? Anh ấy rất bận sao?

"Đúng vậy, gần đây anh ấy rất bận, đến tối hôm qua anh ấy mới về." Dịch Thanh dừng lại, nhìn cô cẩn thận hỏi: "Nhan Nhan, anh trai em gần đây không đến gặp chị sao?"

Mạc Tâm Nhan giật mình một hồi, lắc đầu, trầm giọng nói: "Tôi và anh ta đã hoàn toàn đoạn tuyệt, không có gì để gặp."

Dịch Thanh thở dài và không nói gì. Lúc này, Tiếu Vân bưng một nồi canh từ trong bếp đi ra: "Nhan Nhan, Thanh Thanh, hai đứa mau qua đây uống canh đi, canh này rất tốt cho sức khỏe, mẹ mới nghiên cứu được trong sách đấy. Hai đứa mau nếm thử đi."

Vì đứa cháu trai của mình, có thể nói Tiếu Vân đã gác lại mọi công việc, chăm sóc cô tận tâm không thua kém bất ky ai, bà thay Mạc Tâm Nhan làm mọi việc, Mạc Tâm Nhan dần dần không còn ác cảm với bà. Đôi khi bà xưng “Mẹ” với cô nhưng cô không sửa lại, mọi thứ đều thuận theo bà.

Thỉnh thoảng Dương Bình đến gặp cô và nói chuyện với Tiếu Vân, Tiếu Vân không nặng lời mà chỉ mỉm cười lịch sự với Dương Bình, Dương Bình đối với Tiếu Vân cũng vậy, Mạc Tâm Nhan nhìn thấy cảnh đấy, trong lòng cô cảm thấy an tâm phần nào, ít nhất hai người họ không có hận ý.

Tiếu Vân bưng cho cô và Dịch Thanh mỗi người một bát canh, Dịch Thanh uống một ngụm, trầm giọng hỏi: "Tần Hiên đâu, cậu ấy không uống sao?"

Mạc Tâm Nhan nhấp một ngụm nói: "Anh ấy đang bận nghiên cứu, lát nữa con sẽ mang một  bát vào cho anh ấy."

Tiếu Vân nghe vậy, trong lòng đặc biệt khó chịu.  Món canh do bà tự tay hầm, con trai bà còn chưa có một ngụm, mà Mạc Tâm Nhan người mà con trai bà yêu, cô lại muốn mang bát canh vào cho Tần Hiên uống trước, bà thực sự cảm thấy đau lòng cho con trai mình.

Mạc Tâm Nhan và Dịch Thanh vừa uống canh vừa nói cười, Tần Hiên đột nhiên từ trên lầu vội vàng bước xuống.

Mạc Tâm Nhan giật mình, hai mày nhíu chặt lại, lo lắng hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

“Nhan Nhan, công ty bên đó xảy ra chút chuyện, bây giờ mọi người trong gia đình đang bàn bạc giải quyết, anh phải quay về công ty xem sao.” Tần Hiên nhìn cô nói.

Trái tim của Mạc Tâm Nhan thắt lại hỏi: "Vậy thì khi nào anh mới quay trở lại?"

Tần Hiên cụp mắt, đi tới trước mặt cô, vuốt ve mái tóc dài của cô, trầm giọng nói: "Anh cũng không rõ, có thể sẽ hơi lâu, nhưng em đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng trở về bên em sớm nhất có thể."

Nghe những lời anh nói, Mạc Tâm Nhan cảm thấy có chút không ổn, cô nắm lấy tay anh nói: "Hay là, em và Tiểu Bảo cùng anh trở về."

"Không, không..." Tần Hiên nghe vậy đột nhiên trở nên lo lắng nói, nắm lấy tay Mạc Tâm Nhan, "Bụng của em bây giờ lớn như vậy, em đừng lo lắng cho anh. Nếu đi cùng anh, đứa bé phải làm sao, Nhan Nhan, em cứ ở đây sinh con, em yên tâm đâu phải là anh không quay lại nữa.”

“Đúng vậy, Nhan Nhan, nếu chị cũng đi, sau này em biết nói chuyện với ai?” Dịch Thanh nắm lấy cánh tay cô, lo lắng nói. Nếu cô rời đi, Dịch Thanh không biết khi nào cô có thể sẽ quay lại, có thể Dịch Dương sẽ không bao giờ gặp lại được Mạc Tâm Nhan nưa.

Nhìn thấy mọi người đều muốn giữ Mạc Tâm Nhan ở lại, Tần Hiên vỗ vỗ tay cô, thấp giọng cười nói: "Nhan Nhan, hai người họ nói đúng. Bụng của em ngày một lớn, đừng đi cùng anh, anh chắc chắn sẽ sớm quay trở về bên em, hơn nữa có hai người họ chăm sóc cho em anh rất yên tâm. "

Mạc Tâm Nhan mím môi, thật lâu không nói gì.

Tiêu Vân nhìn thấy cô vẫn đang do dự, trong lòng tràn đầy lo lắng, bàn tay đang nắm lấy cánh tay cô không khỏi có chút siết chặt, tựa hồ sợ cô và Tần Hiên đi mất.

Ngập ngừng một lúc lâu, Mạc Tâm Nhan nhìn Tần Hiên, thấp giọng cười nói: "Thôi được rồi, anh đi đường cẩn thận một chút, phải tự chăm sóc bản thân, em lo lắng đám người kia vẫn chưa bỏ cuộc."

"Ừm, em cũng vậy, tự chăm sóc tốt cho mình." Tần Hiên nói xong nhìn cô thật sâu rồi mới xoay người bước ra ngoài.

Mạc Tâm Nhan nhìn bóng lưng cao lớn của anh,trong lòng với có chút bất an.

Buổi tối, Tiếu Vân và Dịch Thanh rời đi.  Ngay khi Mạc Tâm Nhan nằm trên ghế sô pha nghỉ ngơi một lúc, chuông điện thoại liền vang lên.

Cô còn tưởng là Tần Hiên gọi cho mình, vội vàng vươn tay cầm lấy điện thoại bấm nút trả lời mà không nhìn màn hình: "Alo, Tần Hiên, anh đến nơi rồi à?"

Trong điện thoại im lặng thật lâu, đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh: "Nhan Nhan, xem ra cô đang sống rất hạnh phúc nhỉ."

Mạc Tâm Nhan hơi giật mình, là giọng nói của Hứa Giai Lị, cô không ngờ Hứa Giai Lị lại tìm có được số điện thoại của cô.

“Tôi còn sợ cô gọi điện thoại cho tôi sao.” Mạc Tâm Nhan cười lạnh, “Cô có chuyện gì cứ nói thẳng ra."

"Nhan Nhan, chỉ cần cô đến đây tôi sẽ nói cho cô biết một bí mật."

“Ha! Hứa Giai Lị, cô nói thẳng ra đi, đó là bí mật gì, tôi nghĩ cô sẽ đến đó theo yêu cầu của cô sao? Cô trước giờ có bao giờ tốt bụng như vậy.”

“Cô nhất định sẽ đến.” Hứa Giai Lị chắc chắn nói “Nếu đó là bí mật liên quan đến cô, Dịch Dương và Tiêu Thần Phong thì sao? Cô có hứng thú muốn nghe không?” Mạc Tâm Nhan cầm chặt điện thoại, trong lòng không ngừng dao động, đó là bí mật liên quan đến cô, Dịch Dương và Tiêu Thần Phong, liên quan đến ba người bọn họ.

Hồi lâu vẫn không nghe thấy cô trả lời, Hứa Giai Lị không nhịn được tiếp tục nói “Cô đừng lo lắng, tôi sẽ không làm hại cô, dù sao hôm trước cô đã cứu tôi một mạng, bây giờ tôi nói cho cô bí mật này, coi như làm món quà cảm ơn cô.”

Mạc Tâm Nhan không nghĩ tới Hứa Giai Lị lại đột nhiên tốt bụng như vậy “Có chuyện gì, cô cứ nói qua điện thoại không được sao, tôi sẽ không đến đâu.” Bây giờ cô đã có con, cô không phải chỉ có một mình, cho nên cô phải hết sức cẩn thận.

“Nhan Nhan, tôi nghe nói gần đây cô mới mất một đứa con?”

Mạc Tâm Nhan kinh ngạc “Cô vừa nói cái gì?”

“Cô không muốn biết sự thật về vụ tai nạn của đứa bé sao?”

“Hứa Giai Lị, cô biết gì đó phải không? Hay cô đã phái người đến bắt cóc Tiểu Bối của tôi?” Mạc Tâm Nhan lo lắng, hai tay run rẩy dữ dội.

“Ha ha, có một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây, nếu cô muốn biết chân tướng thì mau đến đây, nếu không tới chắc chắn cô sẽ hối hận, nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.”

Sau khi nói xong cô ta lập tức cúp máy, Mạc Tâm Nhan lo lắng hét lên qua điện thoại, nhưng nó chỉ vang lên tiếng tút tút.

Cô vội vàng đứng dậy đi tìm Dì Vân “Dì giúp cháu chăm sóc Tiểu Bảo một lát, cháu cóc chuyện phải ra ngoài một lát.”

“Nhưng trời tối rồi, cô muốn đi đâu vậy?”

“Cháu có chút việc gấp, dì không cần lo lắng, chỉ cần giúp cháu chăm sóc tốt Tiểu Bảo là được.” Mạc Tâm Nhan vội vàng bước ra xe.

Dì Vân lo lắng ôm lấy Tiểu Bảo, Tiểu Bảo nhìn chằm chằm chiếc xe đang khuất xa, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

Mạc Tâm Nhan nhanh chóng lái xe đến ngôi nhà bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây, khu vực này rất hoang vắng, trước đây có một xưởng sản xuất nhỏ, sau này đã đóng cửa vì làm thất bại, bây giờ chỉ còn lại một đống đổ nát.

Mạc Tâm Nhan xuống xe thận trọng đi vào nhà xưởng. Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường khiến lòng người không khỏi run rẩy.

Cô run rẩy đẩy cửa nhà xưởng ra, tiếng mở cửa keo kèn kẹt, cô hét lớn một tiếng: "Hứa Giai Lị..."

Tuy nhiên, không ai đáp lại cô. Khi cô vừa đi vài bước vào bên trong, một khối lớn màu đỏ tươi ngay lập tức đập thẳng vào mắt cô.

Cô bàng hoàng, kinh hãi che miệng, run rẩy kìm nén tiếng hét sắp vỡ cổ họng.

Mặt đất bê bết máu, dòng máu đỏ tươi uốn lượn trên nền đất ẩm ướt chảy ra từng góc, Hứa Giai Lị nằm trên vũng máu, đôi mắt cô ta như thể nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng kinh hãi. Dường như cô ta không thể tin rằng kẻ sát nhân sẽ giết cô ta.

Mạc Tâm Nhan che miệng run rẩy lùi lại. Đột nhiên lưng cô ấy bị đập mạnh vào một thứ gì đó cô hét lên một tiếng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện