Hôn Nội Mưu Ái

Dịch Dương mất tích


trước sau

"Á……"

Cô thét lên một tiếng kinh hãi, cô theo phản xạ vội vàng tránh ra, sợ hãi quay đầu lại. Tuy nhiên, vào khoảnh khắc sau khi cô quay lại, cô bỗng cảm thấy choáng váng, một nỗi sợ hãi bao trùm lên khuôn mặt trắng bệt của cô.

Tại sao Hứa Giai Lị lại chết, tại sao người đàn ông này cũng có mặt ở đây? Anh ta và cái chết của Hứa Giai Lị có liên quan với nhau không? Nếu như anh ta thực sự giết Hứa Giai Lị, vậy mục đích của anh ta là gì? Anh ta đang cố che đậy một sự thật nào đó sao.

Hứa Giai Lị đã yêu cầu cô đến đây, cô ta muốn nói cho cô một bí mật, bí mật giữa cô, Tiêu Thần Phong và người đàn ông này. Người đàn ông này, có phải anh ta đã giết Hứa Giai Lị để bí mật đó mãi mãi bị chôn vùi trong lòng đất? Nhưng rốt cuộc bí mật đó là gì? Anh ta sợ những chuyện mình làm người khác biết được.

Nỗi sợ hãi và nghi ngờ cứ lởn vởn trong đầu cô, khiến cả người cô bất giác run lên.

"Nhan Nhan..." Dịch Dương thấy đó là cô, đột nhiên kêu lên, tiến lên muốn ôm lấy cô. Tuy nhiên, ngay sau khi anh bước lên một bước, cô đã nhanh chóng lùi lại một bước, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoàng, dường như cô đang rất sợ anh.

Dịch Dương lướt qua cô nhìn vào trong, nhìn thấy một vũng máu trên mặt đất, và Hứa Giai Lị nằm bất động trên vũng máu, ánh mắt anh chợt chùng xuống, anh lo lắng nói: "Nhan Nhan, ở đây không an toàn. Chúng ta mau rời khỏi đây mau, có chuyện gì sau khi trờ về rồi nói sau."

"Anh đừng tới đây..." Mạc Tâm Nhan kinh hãi nhìn anh lắc đầu, sau đó chỉ vào Hứa Giai Lị đã chết trên mặt đất kinh hãi hỏi: "Tại sao... tại sao cô ta lại chết rồi, tại sao anh lại ở đây? Dịch Dương, anh đang giấu tôi chuyện gì, sao anh lại xuất hiện ở đây? ”

Nghe những lời của Mạc Tâm Nhan, Dịch Dương đột nhiên cảm thấy đau khổ. Cô thực sự nghi ngờ anh, cô thực sự nghi ngờ rằng anh đã giết Hứa Giai Lị.

“Nhan Nhan, em đừng hiểu lầm, cái chết của cô ta không liên quan gì đến anh…” Nhìn vẻ mặt tái nhợt và sợ hãi của cô, Dịch Dương lo lắng nói, “Cô ta kêu anh đến, cô ta nói muốn nói cho anh một bí mật, về anh và em cũng như bí mật với Tiêu Thần Phong, cô ta cũng nói cô ta biết người đứng đằng sau bắt cóc Tiểu Bối, vì vậy anh đã đến đây. "

Khi anh nói dứt lời, nỗi sợ hãi trong lòng Mạc Tâm Nhan cũng từ từ tan biến. Cô cũng được Hứa Giai Lị hẹn đến đây, những lời Hứa Giai Lị nói với cô giống hệt như những gì anh vừa nói, vì vậy, Dịch Dương cũng giống cô được Hứa Giai Lị hẹn đến đây, anh cũng muốn biết bí mật đó là gì nên chắc chắn anh phải là người  giết Hứa Giải Lị. Nghĩ đến đây, cô thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng vừa nãy cô đã nghi ngờ anh, nhưng cô lại thật sự sợ anh là kẻ giết người, cô sợ anh trở thành kẻ tàn nhẫn máu lạnh.

“Nhan Nhan…” Thấy Mạc Tâm Nhan không còn sợ mình nữa, anh tiến lên ôm lấy cô, giọng điệu lo lắng mang theo chút trách cứ, “Sao em lại ở đây, bây giờ cũng gần tối rồi. Bụng em đã lớn như vậy ở đây giờ này rất nguy hiểm”.

"Tôi cũng muốn biết sự thật về vụ Tiểu Bối bị bắt cóc." Mạc Tâm Nhan nói, nhìn lại Hứa Giai Lị đang nằm trên mặt đất, sau đó nghi ngờ hỏi: "Dịch Dương, tại sao Hứa Giai Lị lại chết? Ai đã là người giết cô ta."

“Anh cũng không biết.” Dịch Dương lắc đầu, trầm giọng nói, "Có lẽ cô ta đã chết trước khi chúng ta đến. Nhan Nhan, chúng ta mau rời đi, anh lo rằng kẻ sát nhân vẫn ở gần đây, lúc Hứa Giai Lị còn sống, cô ta mới gọi điện cho chúng ta cách đây không lâu ”.

"Ừm..." Mạc Tâm Nhan gật đầu, ôm chặt cánh tay anh, đi theo anh ra ngoài nhà xưởng.

"Nhan Nhan..." Dịch thì thầm nói  khi ôm cô bước ra ngoài, "Thật ra anh đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến một người."

“Là ai.” Mạc Tâm Nhan trầm giọng hỏi, trong lòng có chút lo lắng không yên.

Dịch Dương nhìn vào mắt cô, trầm giọng rơi xuống ba chữ: "Tiêu Thần Phong."

Trong lòng cô đột nhiên chấn động, Mạc Tâm Nhan nắm chặt cánh tay của anh, lo lắng hỏi: "Dịch Dương, tại sao anh lại nghi ngờ anh ấy?"

"Anh biết anh ta đối với em rất tốt, nhưng em nghĩ thử xem việc này có gì kỳ lạ không? Hứa Giai Lị hẹn chúng ta đến đây muốn nói cho chúng ta biết một bí mật. Bí mật đó không chỉ liên quan đến anh và em mà nó còn liên quan đến cả Tiêu Thần Phong. Tại sao cô ta chỉ hẹn chúng ta?"  Hoặc có thể cô ta cũng hẹn gặp Tiêu Thần Phong, nhưng tại sao anh ta lại không đến đây? "

"Có lẽ... Có lẽ anh ấy cũng giống chúng ta. Sau khi phát hiện ra rằng Hứa Giai Lị đã chết anh ấy cũng đã bỏ đi." Mạc Tâm Nhan thì thầm, tự hỏi làm thế nào một người đàn ông hiền lành như vậy lại là một kẻ giết người tàn nhẫn.

“Cũng có thể.” Dịch Dương cười buồn, vừa rồi cô có thể dễ dàng nghi ngờ anh giết Hứa Giai Lị, nhưng giờ phút này cô lại không chịu nghi ngờ Tiêu Thần Phong là kẻ giết người là. Hừ, trong lòng cô anh vẫn không so được với Tiêu Thần Phong. Có lẽ Tần Hiên đã đúng khi không nói cho cô biết những nghi ngờ trong lòng anh, bởi vì cho dù anh có nói với cô, cô cũng sẽ không tin.

Nhìn vẻ mặt anh buồn bã, giọng điệu cũng trầm hẳn xuống.  Mạc Tâm Nhan mím môi, trầm giọng nói: "Thực xin lỗi Dịch Dương, vừa rồi tôi không nên nghi ngờ anh."

“Được rồi, anh biết trong lòng em anh có ấn tượng rất xấu.” Dịch Dương rũ mắt xuống, tự tiếu phi tiếu nói: “Trong lòng em, anh sẽ không bao giờ có thể so sánh với Tiêu Thần Phong."

"Dịch Dương..." Mạc Tâm Nhan có chút giận dữ gọi tên anh. Cô không cố ý nghi ngờ anh, chỉ là vô tình cô cũng không cố ý. Sự nghi ngờ đó chỉ thoáng qua trong nháy mắt, sau khi anh giải thích, cô đã tin, trong thâm tâm, cô vẫn tin anh.

Ngay khi hai người bước ra khỏi cửa khu nhà xưởng, ba bốn người đàn ông vạm vỡ xuất hiện trước mặt họ. Tất cả đều cầm mã tấu trên tay, chặn trước cổng nhà xưởng, muốn chạy về xe phải vượt qua những tên này.

Mạc Tâm Nhan nhớ đến sự xuất hiện của những tên này, họ chính là những kẻ sát nhân đã bắt cóc Tiểu Bối. Cô kinh tởm nhìn những người đó, bàn tay đang nắm lấy cánh tay Dịch Dương dần dần siết chặt.

Dịch Dương đem Mạc Tâm Nhan che ở phía sau, sau đó quay lại nhìn những tên đàn ông đó hừ lạnh: "Rốt cuộc ai đã phái các người đến đây? Tại sao các đến cả trẻ em và phụ nữ cũng không tha."

“Mày đi xuống dưới mà hỏi Diêm Vương.” Tên dẫn đầu cười man rợ, sau đó ra hiệu về phía sau gầm gừ trầm thấp, “Xông lên.”

Ra lệch một tiếng, mấy người đàn ông mang theo dao lập xông về phía trước.

Dịch Dương sắc mặt thay đổi, anh vội vàng ôm theo Mạc Tâm Nhan chạy ra phía sau, lúc này sắc trời càng ngày càng tối, bọn họ có thể chạy trốn, dù sao ở bên ngoài cũng có cỏ dại, cỏ mọc um tùm cao đến nỗi có thể che tới đầu người.

Điều anh nghĩ là bằng mọi cách anh phải bảo vệ được người phụ nữ bên cạnh mình.

Tuy nhiên, dù sao thì Mạc Tâm Nhan cũng đang mang thai được năm tháng, bụng cô đã khá to nên việc chạy trốn là vô cùng khó khăn, một lúc sau cô bỗng  đau bụng.

"Tôi... Tôi không được, Dịch Dương, anh mau chạy đi, đừng lo lắng cho tôi..." Mạc Tâm Nhan ôm bụng, thở hổn hển.

Nhìn thấy đám người sắp đuổi kịp, ánh mắt Dịch Dương chùng xuống, anh vội vàng nhấc bổng cô chạy nhanh về phía trước.

Mạc Tâm Nhan sửng sốt, lo lắng nói: "Dịch Dương, như vậy sẽ rất mệt, anh để cho tôi xuống, bằng không hai ta đều không thoát được."

“Người phụ nữ ngu ngốc, anh làm sao có thể bỏ rơi em được?” Dịch Dương cười nhìn cô, lợi dụng trời tối, ôm cô vội vàng chạy tới bãi cỏ cách đó không xa.

Nhìn ánh mắt kiên định của người đàn ông nói cô là người phụ nữ ngu ngốc, Mạc Tâm Nhan lập tức ươn ướt đôi mắt, mím chặt môi không nói thêm tiếng nào, nhưng tay ôm cổ anh ta không khỏi có chút siết chặt.

Che chắn Mạc Tâm Nhan trong một bụi cây rậm rạp, Dịch Dương nhìn cô, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, vì con của chúng ta, em nhất định phải sống thật tốt."

Nghe được những lời này, Mạc Tâm Nhan sửng sốt, nắm chặt tay anh, lo lắng hỏi: "Vậy còn anh? Anh muốn làm gì? Tôi không cho phép?" Dường như cô đoán được anh muốn làm gì. Lòng tràn đầy sợ hãi, "Dịch Dương, tôi cầu xin anh, đừng...cứ trốn ở đây với tôi. Nếu anh muốn dùng bản thân đánh lạc hướng bọn họ, chúng ta hãy đi cùng nhau."

"Người phụ nữ ngốc..." Dịch Dương vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, trầm giọng cười nói:

"Một người sống còn hơn hai người chết. Tí nữa anh sẽ đánh lạc hướng bọn họ đi, em hãy nhanh chóng chạy đi tìm người cứu. ”Anh lấy điện thoại từ trong túi ra và đặt vào tay cô.

“Tôi không muốn anh đi, tôi không muốn anh xông ra đánh lạc hướng bọn họ, chúng ta cùng chết đi.” Mạc Tâm Nhan nắm lấy bàn tay to ấm áp của anh, cầu xin: “Dịch Dương, tôi cầu xin anh, đừng rời xa tôi, anh đừng xông ra... "

"Nhan Nhan..." Dịch Dương nhìn cô thật sâu, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên nỗi nhớ nhung, "Hãy chăm sóc bản thân và con của chúng ta. Thật ra... anh rất yêu em."  Nói xong anh rụt tay lại, đứng dậy đi ra khỏi bãi cỏ.

"Dịch Dương..." Mạc Tâm Nhan hét lên bằng một giọng kìm nén, bọn chúng đã sắp đuổi kịp.

Dịch Dương đột nhiên xoay người, dửng dưng nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm: "Nếu để con của chúng ta gặp chuyện gì, có chết anh cũng không tha thứ cho em."

Bước chân của Mạc Tâm Nhan dừng lại, trong mắt thoáng qua một tia phiền muộn, cô run rẩy ôm chặt lấy thân thể của mình, cố nén khóc: "Anh phải sống vì tôi và đứa nhỏ."

Dịch Dương miễn cưỡng nhìn cô một cái, sau đó xoay người vững vàng bước ra khỏi bụi cỏ.

Mạc Tâm
Nhan nhìn bóng lưng của anh dần dần bị cỏ che khuất, cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, cô mới thu hồi ánh mắt, che miệng đau khổ và khẽ khóc.

"Đây... nhanh lên, giết hắn, không thể để hắn chạy thoát..."

Nghe giọng nói hung ác của những tên đàn ông đó, trái tim Mạc Tâm Nhan run lên, trong lòng đầy sợ hãi.

Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, trước tiên là gọi điện thoại cho cảnh sát, khi chuẩn bị gọi đến số của Tiêu Thần Phong, cô lại chần chừ, sau đó lại gọi cho Mạc Thiếu Khanh.

Mặc dù cô không muốn nghi ngờ Tiêu Thần Phong, nhưng sau khi nghe những gì Dịch Dương nói, trong lòng cô vẫn có chút không yên, không nói tới sinh tử của cô và Dịch Dương bây giờ, nếu không phải có người tuyệt đối tin tưởng thì cô sẽ không đặt sự sống và cái chết của Dịch Dương và cô trong tay của người đó.

Không biết đã bao lâu, bên ngoài bãi cỏ cũng không có một tiếng động. Nỗi sợ hãi tiếp tục lan rộng trong lòng Mạc Tâm Nhan, cho đến khi cô không thể ngồi yên ở đây được nữa.

Run rẩy đứng dậy, cô thận trọng bước ra khỏi bãi cỏ. Xuyên qua ánh trăng, cô liếc mắt nhìn, nhưng không thấy chút bóng dáng của Dịch Dương đâu.

Dịch Dương đã đi đâu, bọn bắt cóc đã đi đâu.

"Dịch Dương..." Cô run giọng hét lên, nhưng chỉ có gió đêm lạnh lẽo đáp lại cô. Mọi thứ yên lặng như thể cô đã đến một không gian khác.

Trái tim từng chút từng chút chìm xuống, Dịch Dương đã đi đâu, nếu không sao, anh nên đến tìm cô trong bụi cỏ, trừ khi……

Cô không dám suy nghĩ nữa, vội vàng bật đèn pin di động, lo lắng tìm kiếm bóng dáng anh.

Dưới ánh đèn pin chiếu rọi, cô nhìn thấy trên mặt đất có vài vũng máu, sắc mặt cô lập tức tái nhợt, suýt chút nữa ngất đi vì sợ hãi.

Sẽ không có chuyện gì xảy ra với Dịch Dương, đó không phải máu của anh mà là máu của những kẻ bắt cóc. Anh sẽ ổn thôi, anh đã hứa rằng anh sẽ sống sót, sống vì cô và đứa bé, anh sao có thể chết?

Mạc Tâm Nhan không ngừng tự an ủi trong lòng, đột nhiên, tiếng còi cảnh sát dần vang lên, trong mắt Mạc Tâm Nhan lóe lên một tia hy vọng. Với sự giúp đỡ của cảnh sát, nhất định tìm thấy được Dịch Dương, anh ấy chắc chắn không sao.

Nhưng cô càng tự an ủi mình như vậy, trái tim cô lại càng hoảng sợ, toàn thân không ngừng phát run.

"Nhan Nhan..."

Cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu, cô vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía cô thật nhanh.

"Anh..." Cô vội vàng chạy về phía bóng người, ôm chặt lấy cánh tay anh, lo lắng nói: "Anh mau đi tìm Dịch Dương cho em, anh ấy đi đâu rồi. Anh ấy đã cứu em và đứa nhỏ, anh ấy đã đánh lạc hướng bọn bắt cóc, anh mau giúp em tìm anh ấy, em không tìm được anh ấy... "

“Nhan Nhan, đừng lo lắng, cảnh sát đang ở đây. Dịch Dương nhất định sẽ không sao.” Mạc Thiếu Khanh an ủi, giương đèn pin nhìn xung quanh, khi nhìn thấy vết máu trên mặt đất, đôi mắt anh chùng xuống ngay lập tức.

Nếu Dịch Dương thực sự an toàn, sau khi bọn bắt cóc đi rồi, anh ta làm sao có thể chịu để Nhan Nhan ở đây một mình lo lắng sợ hãi, trừ phi...Dịch Dương đã...

Tâm trí Mạc Tâm Nhan tràn đầy sự sợ hãi, Mạc Thiếu Khanh lo lắng cho thân thể của cô nên yêu cầu cô ngồi vào xe nghỉ ngơi, chỉ cần anh và cảnh sát đi tìm Dịch Dương là đủ, nhưng cô rất ngoan cố, cứ muốn cùng mọi người đi tìm Dịch Dương.

Nhìn vẻ mặt cương nghị và kiên định của cô, Mạc Thiếu Khanh cũng không nói gì nhiều, thật ra ai cũng hiểu tâm tư của cô lúc này, nếu Trịnh Viên Viên biến mất, anh sợ lúc đó anh cũng trở nên giống như cô, nếu không tìm được người mình yêu thương, sẽ không bao giờ dừng lại.

Không biết đã qua bao lâu, ngoại trừ vết máu trên mặt đất, không có một chút manh mối khả nghi nào. Cảnh sát lần theo vết máu, cuối cùng tìm đến một con sông nhỏ. Con sông dài lắm chẳng biết dẫn đến đâu, không thể thấy tận cùng.

Cảnh sát đã dùng đèn pin soi xuống dòng sông nhưng không tìm thấy manh mối nào ngoại trừ con sông đang chảy xiết.

“Có khả năng là rơi xuống nước rồi bị cuốn đi?” Mạc Thiếu Khanh liếc nhìn vết máu bên cạnh, trầm giọng hỏi.

Mạc Tâm Nhan sau khi nghe xong, cơ thể cô lập tức mềm nhũn và gần như ngã xuống, may mắn Mạc Thiếu Khanh, người đứng cạnh cô đã nhanh chóng quay mắt và đưa tay giúp cô kịp thời để cô không bị ngã.

“Anh …” Mạc Tâm Nhan nắm chặt cánh tay Mạc Thiếu Khanh mang theo chút sức lực cuối cùng, trong giọng nói run rẩy ẩn chứa một tia sợ hãi, “Nếu Dịch Dương thật sự bị bọn bắt cóc kia đẩy xuống sông thì chúng ta phải làm thế nào đây? Con sông chảy xiết như thế này, nếu như... "

“Nhan Nhan, đừng lo lắng, cho đến khi cảnh sát chưa đưa ra kết luận cuối cùng, em đừng lo lắng quá, đừng tự hù mình.” Mạc Thiếu Khanh nhìn dòng sông đang chảy xiết, trong mắt khẽ nhíu. Anh chỉ có thể an ủi Mạc Tâm Nhan bằng cách này, thậm chí anh còn cảm thấy rằng Dịch Dương không có cơ hội sống sót. Nhưng anh không dám nói ra điều đó, vì em gái anh đang gần như sắp suy sụp. Cô chỉ có thể sống nếu như có chút hy vọng nhỏ nhoi này mà thôi, anh làm sao có thể phá vỡ hy vọng nhỏ nhoi đó của cô.

Cảnh sát không tìm thấy gì cho đến rạng sáng.  Mạc Tâm Nhan nhìn dòng sông chảy xiết với đôi mắt đờ đẫn, khuôn mặt tái nhợt lặng thin.

“Nhan Nhan, em mau về trước nghỉ ngơi đi, có tin tức anh sẽ lập tức báo cho em.” Mạc Thiếu Khanh sợ cô không trụ được, bởi vì dù sao cô đang mang thai, thức đêm đã là cực hạn. Hơn nữa,tâm trạng cô luôn sợ hãi, căng thẳng và tuyệt vọng.

Mạc Tâm Nhan không nói mà chỉ nhìn các nhân viên cảnh sát liên tục trục vớt dòng sông mà không có kết quả gì.

Thấy cô không nói lời nào vẻ mặt đờ đẫn, Mạc Thiếu Khanh ánh mắt trầm xuống, đặt tay lên vai cô an ủi: “Nhan Nhan, đừng tự hành hạ mình, cho dù không nghĩ đến bản thân, em cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng.  Nếu cứ tiếp tục như vậy, người lớn còn không chịu nổi chứ đừng nói đến đứa trẻ trong bụng em, đừng ở đây nữa em mau về nghỉ ngơi đi. Đứa trẻ này là con của Dịch Dương. "

“Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ sống sót vì em và đứa trẻ, những gì anh ấy đã nói…” Mạc Tâm Nhan buồn bã nói, đôi mắt cô lập tức phủ đầy nước mắt.

"Nhan Nhan, vì anh ấy rất yêu em và con, nên anh ấy phải miễn cưỡng rời đi. Tin anh trai, anh ấy nhất định sẽ sống sót vì em và đứa nhỏ, có thể chúng ta không thể tìm thấy anh ấy ngay được, nhưng chắc chắn anh ấy vẫn còn sống." Chính anh cũng không thể tin được, nhưng anh làm được gì, chỉ có thể an ủi cô như thế này.

"Anh à...Nếu anh ấy thực sự ở dưới sông, em rất muốn... Em muốn nhảy xuống..." Mạc Tâm Nhan nói rồi bước tới bờ sông.

Mạc Thiếu Khanh sửng sốt, vừa định bước tới kéo cô lại, thân thể cô đột nhiên mềm nhũn ngã sang một bên.

"Đại ca, tên đó đã bị chúng tôi chém trọng thương đẩy xuống sông. Chắc chắn hắn ta không thể sống sót."

"Tốt, vậy người phụ nữ đi cùng thì thế nào?"

"Chúng tôi không biết, cô ấy có thể đã bị hắn ta giấu ở đâu đó. Đại ca, anh định xử lý như thế nào?”

"Không cần. Chuyện này đã kết thúc rồi. Trước tiên các người không nên lộ diện. Dù sao thì vụ việc này cũng có sự tham gia của cảnh sát."

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Thần Phong dùng ánh mắt u ám nhìn bầu trời bao la. Anh ta vốn dĩ chỉ muốn giết Hứa Giai Lị, nhưng lại ngờ Hứa Giai Lị lại muốn ra đòn phủ đầu, cô ta hẹn cả Dịch Dương và Mạc Tâm Nhan tới đo, may mà người của anh ta đã giết cô ấy trước khi hai người họ đến.

"Người phụ nữ ngu ngốc, làm sao anh có thể bỏ rơi em được."

“Hãy chăm sóc bản thân và sống tốt vì con của chúng ta”.

"Nhan Nhan, thực sự anh rất yêu em."

Những lời Dịch Dương nói đọng lại trong giấc mơ của cô, cô nhìn thấy anh trên bãi cỏ và mỉm cười vẫy tay chào cô, nhưng khi cô vui mừng chạy đến thì anh lại biến mất. Cô điên cuồng tìm kiếm anh trong đám cỏ nhưng không có, tìm khắp nơi cũng không tìm thấy anh, cuối cùng mọi thứ xung quanh cô dần trở nên đỏ như máu.

"Nhan Nhan, anh rất yêu em... em phải sống thật tốt."

Tiếng thở dài buồn bã của anh bỗng lơ lửng trong không khí.

Cô cảm thấy đau nhói trong lòng, hét lên: "Dịch Dương, anh đang ở đâu? Mau xuất hiện đi, được không? Em cũng yêu anh, em rất yêu manh mà? Anh mau ra đây đi? Đừng bỏ rơi em, chúng ta sẽ không bao giờ xa cách nữa, Dịch Dương..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện