Editor: Aubrey.
Lý Sơ Hạ nghe thấy tiếng tim đập của mình vang lên như tiếng sấm, đồng thời cũng cảm thấy một sự vui mừng nho nhỏ không thể diễn tả bằng lời.
Sau đó, lời nói tiếp theo của Tần Tư Mộc dội một gáo nước lạnh lên đầu anh.
Tần Tư Mộc nói: "Niệm An! Em đừng nói bậy, anh thích anh ấy hồi nào?"
Lúc này, Lý Sơ Hạ đột nhiên nhận ra dường như anh có một loại tình cảm khác dành cho Tần Tư Mộc, tình cảm này hoàn toàn khác với tình cảm mà anh dành cho Tần Niệm An.
Khi anh nghe Tần Niệm An nói không thích anh, anh chỉ cảm thấy buồn bã và thất vọng. Đến khi nghe Tần Tư Mộc nói câu tương tự, anh cảm thấy trong lòng vô cùng đắng chát, đau đớn đến mức không thở nổi.
Như vậy, loại tình cảm nào mới thật sự là yêu? Lý Sơ Hạ hoang mang, anh nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của Tần Niệm An, sau đó bắt đầu nói lớn hơn, như cố ý để cho người khác nghe vậy: "Anh! Anh không cần gạt em, em biết anh thích anh Sơ Hạ, biết từ thời sơ trung rồi. Trong phòng anh còn có một nơi chứa đồ, trong đó... Trong đó toàn là những thứ anh Sơ Hạ tặng cho anh."
Tâm trạng bị dập tắt của Lý Sơ Hạ tức khắc hồi sinh lại, không phải anh đắc ý vì có người thầm mến, mà thật sự vui mừng từ tận đáy lòng. Thậm chí, anh còn muốn xông vào trong chỉ để nhìn Tần Tư Mộc.
Anh muốn xem Tần Tư Mộc cất giấu những món quà gì của mình, cho dù không được xem, anh cũng muốn được cùng Tần Tư Mộc ôn lại những kỷ niệm đó. Lần này hồi ức của anh không còn giống như lúc trước nữa, trong đó còn hàm chứa cảm giác của sự rung động.
Trong phòng, phản ứng của Tần Tư Mộc hoàn toàn tương phản với Lý Sơ Hạ, sắc mặt của cậu tái nhợt, liên tục tránh né ánh mắt của Tần Niệm An. Bây giờ trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một chuyện, hoá ra tâm tư đen tối của mình đã bị em trai phát hiện từ lâu rồi.
Tần Tư Mộc lo lắng, cậu sợ mình bị em trai ghét, vừa lo lắng vừa căng thẳng, thầm tự trách bản thân vì sở thích bệnh hoạn của mình.
Tần Niệm An phát hiện Tần Tư Mộc đang run, cậu giật mình, vội nói: "Anh! Em chỉ tình cờ phát hiện ra bí mật của anh thôi, cũng vì sớm phát hiện ra bí mật của anh, nên em mới cảm thấy thật nhẹ nhõm. Bởi vì, em không có thích anh Bình An."
"Em không có thích anh ấy, nên lúc biết anh thích anh ấy, em thật sự rất mừng. Em không thích anh ấy, sở dĩ em đồng ý thử làm bạn trai của anh ấy là để chứng minh cho anh ấy thấy em và anh ấy không thể đến với nhau."
"Anh! Nên cho dù anh có thích anh Bình An không, em cũng không thể thích anh ấy. Hiện tại, hôn ước của em và anh ấy đã bị hủy, anh thích anh ấy như vậy, sao không thử nỗ lực lần này?"
Tần Tư Mộc rũ mắt, cậu không biết Tần Niệm An có nói thật hay không, hay chỉ vì muốn an ủi cậu nên mới nói như vậy. Nhưng cậu không thể phủ nhận, những lời Tần Niệm An nói khiến cho nội tâm của cậu bắt đầu rục rịch.
Có lẽ cả đời này Lý Sơ Hạ sẽ không thích cậu, nhưng nếu mình cứ lặng lẽ bỏ cuộc như vậy thì thật tiếc, ít nhất có thể thử nỗ lực lần này.
Lần cuối cùng, nói cho Lý Sơ Hạ biết: Thật ra, em rất thích anh.
Dù không biết có thể ở bên nhau hay không, thì ít nhất cũng nên cho đối phương biết cậu đã yêu thầm anh ấy hơn mười năm rồi.
Ý niệm này giống như một ngọn cỏ kiên cường bén rễ trong tâm trí của Tần Tư Mộc, sau đó mạnh mẽ sinh trưởng.
Tần Niệm An thấy Tần Tư Mộc có phản ứng, bèn tiếp tục nói: "Có thể cả đời này con người ta không chỉ yêu một người, nhưng chỉ có sống đến bạc đầu với duy nhất một người. Có lẽ hiện tại anh không phải là người mà anh Bình An thích, nhưng anh có thể là người tiếp theo mà anh ấy thích, cũng là người cuối cùng ở bên anh ấy cả đời."
"Anh! Anh vì chuyện quá khứ mà từ bỏ tương lai sao?"
Không thể, không được! Tần Tư Mộc thừa nhận cậu đã bị Tần Niệm An thuyết phục, cậu thả lỏng cơ