Editor: Aubrey.
Tần Tư Mộc há hốc miệng, cậu vô cùng sững sờ. Cậu không ngờ Lý Sơ Hạ lại có khả năng lật mặt nhanh như vậy, rõ ràng là đang nói dối trắng trợn mà lại làm ra vẻ nghiêm túc.
Hồi nãy ở trên lầu, cậu rõ ràng đã từ chối yêu cầu kết hôn của anh, không ngờ Lý Sơ Hạ lại tự động thay đổi nội dung cuộc trò chuyện, thậm chí còn tự biên tự diễn thành một cuộc thương lượng hài hoà?
Nhưng cũng may, hình như Lý Sơ Hạ không có hoàn toàn từ bỏ ý định kết hôn, vậy liệu câu hỏi này của anh có phải là cơ hội cuối cùng cho cậu không?
Trong lòng Tần Tư Mộc đang có một cuộc giao tranh giữa trái tim và lý trí, trong lúc mọi người đang chờ câu trả lời từ cậu. Cuối cùng, sự ích kỷ và sự liều lĩnh của cậu đã thành công chiếm ưu thế.
"Vậy... Hai ngày nữa rồi đi, bây giờ anh không được đẹp cho lắm."
Lúc nào đi không quan trọng, quan trọng là... Được kết hôn rồi! Lý Sơ Hạ cười khúc khích, phối hợp với cái mặt heo của anh vẫn khiến cho những người còn lại cảm thấy thật xấu.
Không chỉ một mình Lý Sơ Hạ vui vẻ, bốn vị phụ huynh ở đây là người vui mừng nhất. Lý Lê bắt đầu thảo luận với Mộc An xem nên tổ chức lễ cưới ở nơi nào, vì Tần Tư Mộc đang mang thai, hai nhà nhất trí sẽ tổ chức lễ cưới càng nhanh càng tốt, tạm thời tổ chức trong nước trước, chờ em bé ra đời sẽ tổ chức ở nước ngoài sau.
Đối với việc này, Tần Tư Mộc vẫn luôn giữ im lặng. Tuy cậu chỉ thể hiện thái độ bằng một câu nói, nhưng sâu trong nội tâm là bằng cả quyết tâm của cậu.
Cậu không biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi kết hôn, hoàn toàn mờ mịt về tương lai. Tuy nhiên, giống như Tần Niệm An nói, không thể vì quá khứ mà từ bỏ tương lai.
Một số người sẽ cho rằng đây là chấp niệm, những người khác thì sẽ gọi đây là sự kiên trì.
Còn đối với Tần Tư Mộc, phải gọi là nắm bắt cơ hội, cậu đánh cược bằng hạnh phúc của mình, nắm bắt cơ hội một lần nữa.
"Meo~" Trong khi hai nhà đang thương lượng hăng say, đột nhiên có tiếng mèo kêu xen vào, Tần Tư Mộc thu hồi tâm tư, cậu lần theo tiếng mèo kêu, phát hiện bé mèo nhỏ Gạo Nếp đang ló đầu nhìn xuống lầu. Chắc là bé con muốn xuống lầu, nhưng vì chân ngắn quá, không bước xuống được, nên chỉ có thể vô cùng đáng thương cầu cứu chủ nhân.
Tần Tư Mộc động lòng, biểu tình trên mặt trở nên ôn hoà, cậu định lên lầu bế Gạo Nếp xuống, nhưng Lý Sơ Hạ đã nhanh hơn.
Lý Sơ Hạ chạy lên lầu, bế Gạo Nếp lên, sau đó quay người xuống lầu, đưa Gạo Nếp cho Tần Tư Mộc.
"Cảm ơn." Tần Tư Mộc nhẹ giọng nói lời cám ơn, cậu cúi đầu vuốt lông mèo con trong lòng, bộ dạng của cậu trông vô cùng dịu dàng, khiến cho Lý Sơ Hạ phải nhìn Gạo Nếp bằng cặp mắt khó chịu.
Anh thấy con mèo ngốc này nằm úp sấp trên người vợ tương lai rất thoải mái, khiến cho anh nhịn không được đưa tay ra muốn xách nó lên, không cho nó nằm trong lòng Tần Tư Mộc nữa.
Ai ngờ tay của Lý Sơ Hạ vừa đến gần, Gạo Nếp đã cảnh giác giơ móng vuốt, cào lên mu bàn tay của Lý Sơ Hạ, khiến cho tay của anh bị cào ra hai đường.
Lý Sơ Hạ: "..." Có lẽ hôm nay là ngày anh bị đánh nhiều nhất trong đời, ban đầu bị ba người đánh, cuối cùng còn bị mèo cào.
Lý Sơ Hạ oan ức, anh ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn về phía Tần Tư Mộc, chìa cái mặt heo ra bán manh.
Tần Tư Mộc không phụ sự kỳ vọng của Lý Sơ Hạ, cậu lo lắng nhìn lên mu bàn tay của anh, phát hiện đã chảy máu: "Anh bị chảy máu rồi, mau đến bệnh viện chích ngừa đi."
Lý Sơ Hạ ừ hai tiếng, hỏi: "Anh đi một mình?"
Tần Tư Mộc không trả lời, chỉ tiếp tục sờ mèo, Lý Sơ Hạ vẫn chưa chịu thua, anh vẫn dùng cặp mắt trông mong nhìn cậu. Anh biết Tần Tư Mộc rất dễ mềm lòng, chỉ cần anh kiên trì, Tần Tư Mộc nhất định sẽ đi cùng anh.
Có điều, Lý Sơ Hạ chỉ biết Tần Tư Mộc yếu lòng, mà quên mất Tần Niệm An cực kỳ che chở cho anh trai của mình. Anh nghe Tần Niệm An nói: "Anh to xác như vậy mà không tự đi bệnh