Ánh trăng ngả về tây, Nghi Lai điện quạnh quẽ, trăm năm như một ngày.
Bên trong đèn lưu ly, tiếng nến cháy vang vọng. Lý Phù Dao lẳng lặng ngồi bên bàn trà, cứ như vậy nhìn bàn cờ lúc sáng, lâu thật lâu.
Không biết qua bao lâu, võ tướng áo đen lặng lẽ bước vào, ẩn sau màn che hành lễ.
“Sao rồi?” Lý Phù Dao siết chặt quân cờ, hờ hững: “Nàng ta là người của Tần Khoan hay Lâu Hạo?”
Hắc y võ tướng nói: “Hồi bẩm bệ hạ, có vẻ như đều không phải.”
“Ồ?”
“Sau khi nàng ta tỉnh lại, thuộc hạ luôn theo sát phía sau, phát hiện nàng tiến vào thành gặp ám vệ của Hầu phủ trước kia, Ô Nha.
“Ngươi nói ai? Ô Nha?!” Lý Phù Dao kinh ngạc bật dậy, thần tình biến đổi, nửa ngày mới ám thanh hỏi: “Cận vệ của sư tỷ? Ô Nha?”
“Chính là người này, thuộc hạ tuyệt đối không nhận sai.”
“Là hắn… Sao lại là hắn?” Lý Phù Dao tựa hồ nôn nóng bất an, đi đi lại lại, vội vàng hỏi: “Bọn họ đã nói những gì?”
“Ô Nha cùng Tiêu Thị nói chuyện, cử chỉ rất quen thuộc, như thể Tiêu Thị đối với hắn rất quan trọng. Đáng tiếc Ô Nha thật sự quá cảnh giác, thuộc hạ bị hắn phát hiện hành tung, không thể làm gì khác hơn đành rút về.”
Dưới ánh nến, Lý Phù Dao như bị rút hết sức lực toàn thân, hắn chậm rãi ngồi xuống bàn trà, biểu hiện yếu đuối mà mờ mịt.
“Có thể làm cho Ô Nha xem trọng, chỉ có một người, ta đáng ra nên nghĩ đến sớm hơn.” Lý Phù Dao thất thần lẩm bẩm, tựa hồ nghĩ tới điều gì, một giọt nước mắt lướt qua khóe mắt. Hắn kinh ngạc sờ lên khuôn mặt ẩm ướt, chỉ thấy lồng ngực quặn lại từng cơn.
Lý Phù Dao nằm cuộn trên giường thống khổ, vùi mặt vào gối há miệng thở dốc, khàn khàn giọng: “Ta đã làm những gì thế này a…”
…
Sáng hôm sau, Đồ Linh Trâm tỉnh lại trong tiếng gà gáy vang.
Nàng mở to mắt nhìn gian phòng nửa ngày mới đột nhiên nhớ lại mình đã không còn ở trong cung rồi. Muội muội Đồ Anh ngủ bên cạnh nàng còn chưa tỉnh lại. Đại khái là tối qua khóc đến lợi hại, mí mắt Đồ Anh thoáng sưng đỏ, lông mi còn lưu lại nước mắt, chắc là nửa đêm lại tỉnh lại khóc lần nữa.
Nhớ lại đêm qua, Đồ Anh vừa chảy nước mắt vừa kể những gì nàng trải qua trong ba năm. Từ hoảng hốt nghe tin dữ của tỷ tỷ, đến lúc Đồ phủ bị xét nhà, rồi nàng dưới sự giúp đỡ của Ô Nha thoát khỏi Trường An, lại trăn trở việc đến Trường Sa cầu viện Vương Thế Lan… Đồ Linh Trâm ôm lấy muội muội, yên tĩnh nghe nàng kể. Phiêu bạt ba năm một lòng báo thù, không khỏi đau lòng vạn phần, ướt đỏ vành mắt.
Đồ gia hai nữ nhi, Đồ Linh Trâm tính cách giống cha, một thân võ nghệ, tuổi trẻ thành danh. Mà Đồ Anh bất kể dung nhan hay tính cách đều là phiên bản của Đồ phu nhân, ôn nhu đoan trang, rất khó tưởng tượng ba năm phiêu bạt, đối với Đồ Anh mà nói là sự đau khổ, khó khăn đến nhường nào.
Đồ Linh Trâm cúi đầu nhìn muội muội ngủ, yêu thương vuốt ve hai gò má nàng, lúc này mới nhẹ nhàng bước xuống giường, thay đi y phục trong cung.
Chờ rửa mặt xong xuôi, nàng mở cửa phòng nhỏ, liền ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trong sân, Ô Nha dẫn đầu, hơn mười người đồng loạt quỳ dưới đất. Thấy Đồ Linh Trâm đi ra, hơn mười hán tử vội ôm quyền, tiếng như chuông đồng: “Thuộc hạ khấu kiến tiểu chủ công!”
Đồ Linh Trâm nhìn những thuộc hạ trung thành, hài lòng gật gù, nhíu mày: “Xem ra xa cách ba năm, 13 kỵ của Đồ gia chỉ có tăng chứ không giảm đi mà!”
Nghe thanh âm nàng, 13 người đều không nhịn được nhìn nàng, nửa ngày mới có tiếng không xác định nói: “Ngươi… ngươi đúng là Tiểu chủ công của bọn ta?”
Đồ Linh Trâm giơ tay ra hiệu bọn họ đứng dậy trước.
Phản ứng của họ đúng nằm trong dự liệu. Bây giờ bất luận là âm thanh hay dung mạo của nàng đều rất khác trước đây, quả khiến người ta khó tin phục.
Một hán tử cường tráng nói: “Ô Nha, ngươi chỉ nói Tiểu chủ công có chút khác trước… Đây đâu phải chỉ có chút, rõ ràng là quá khác mà!”-
Người phía dưới dồn dập phụ họa: “Đúng, đúng, hoàn toàn khác!”
Hán tử cường tráng này không biết giữ miệng: “Không phải giả chứ? Dù sao thi thể chủ công chúng ta cũng thấy qua rồi, bị chém thành như vậy…”
Nghe vậy ánh mắt Ô Nha tối sầm, rút kiếm kề sát lên hầu kết hán tử cường tráng. Hán tử kia phát ra tiếng gầm nhẹ, trong con mắt xanh lại tỏa sát khí tứ phương.
“Ô Nha!” Đồ Linh Trâm phi thân lên trước nắm lấy cánh tay cầm kiếm của hắn, ra hiệu hắn lui xuống trước. Nàng biết, cái chết thảm của nàng đối với Đồ Anh và cả Ô Nha đều là ác mộng không nên đề cập, hán tử kia quả đã chạm vào giới hạn của hắn.
Ô Nha nhìn Đồ Linh Trâm một chút, sát khí trong mắt dần lắng lại, hắn hừ lạnh một tiếng, nghe lời lùi sang một bên, vòng tay mà đứng.
Trong viện nhất thời im lặng,
Thấy phản ứng này của Ô Nha, 13 kỵ đều hiểu người khiến Ô Nha ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh chỉ có một người. Xem ra tiểu cô nương ôn nhu thanh lệ này thực sự là Tiểu chủ công cải tử hoàn sinh rồi!
Đồ Linh Trâm nhìn vị hán tử cường tráng nửa ngày mới ôn hòa cười nói: “Trương Võ, cánh tay trái của ngươi có một vết sẹo, là lúc giao đấu với Mộ Dung Khác của Bắc Yên năm năm trước. Lúc đó chiến sự kịch liệt, ngươi cắn răng chờ đại thắng mới đi trị liệu, kết quả vết thương thối rữa, da thịt dính vào y phục, đại phu phải dùng dao nhỏ cắt đến thấy xương mới cứu được mạng ngươi.”
Nghe vậy, Trương Võ nhất thời cúi đầu, hoảng sợ không dám nói thêm.
Đồ Linh Trâm đi tới, tiếp tục nhận diện: “Hoàng Kính Nghi, ngươi vào Đồ gia lúc 15 tuổi, là nói dối tuổi mới có thể vào doanh. Lúc đó cha ta hỏi ngươi sao lại tham gia quân đội, người khác nói vì muốn bảo vệ quốc gia, chỉ có ngươi nói muốn áo gấm về nhà, cưới người trong lòng… Ba năm trước ngươi từng nói với ta, đánh xong một trận sẽ về cưới thanh mai trúc mã,