Đồ Linh Trâm đứng trước mộ của chính mình, thực vạn ngàn cảm khái.
Mộ nàng bên cạnh mộ Đồ tướng quân và Đồ phu nhân, lẻ loi một góc. Mộ xây cũng thật hoành tráng, đá hoa cương, bia cẩm thạch, mặt trên khắc bảy chữ đơn giản: Đồ thị nữ Linh Trâm chi mộ.
Không ngày tháng, không tên người thân lập bia.
Đồ Anh đỏ mắt giải thích: “Bia này… Là Trần Vương lập cho tỷ.”
“Lý Hoài.” Đồ Linh Trâm có chút kinh ngạc: “Ta tưởng là các ngươi.”
“Chúng ta vốn cũng lập bia.” Mạnh Thức đặt trái cây lên mộ phu thê tướng quân, giải thích: “Năm đó tình thế bức bách, chúng ta sợ sẽ có kẻ đào mộ nên lập cho tiểu chủ công chỉ là một tảng đá xanh không bia. Ba tháng trước từ Trường Sa quay về đây, phát hiện bia đã được thay đổi.”
“Vậy sao các ngươi biết là do Trần Vương đổi?”
“Chúng ta tận mắt nhìn thấy.” Đồ Anh thấy cảnh thương tình, lau khóe mắt ướt đỏ: “Có một hôm ta cùng Ô Nha mang đồ cúng lên núi, bỗng thấy Trần Vương dắt ngựa đứng trước bia, lạy ba lạy mới rời đi. Sau khi tỷ xảy ra chuyện, trên triều người tránh Đồ thị không kịp, người ngoài tới tảo mộ tỷ, chỉ có Trần Vương.”
Kỳ quái, nàng cùng Lý Hoài kiếp trước giao tình cũng không sâu, sao hắn phải mạo hiểm lập bia mộ bái tế mình?
Đồ Anh xoa xoa mũi, cảm khái nói: “A tỷ, tỷ thấy Trần Vương có là người tốt không?”
“Cũng có lẽ, nghe nói hắn đối với ai cũng rất ôn nhu.” Nghĩ đoạn, nàng hỏi: “Các ngươi đã gặp Trần Vương sao?”
“Không có, không có.” Đồ Anh vội khoát tay: “Ngày ấy ngẫu nhiên gặp hắn đến tảo mộ, chúng ta cũng chờ hắn đi rồi mới lộ diện. Ô Nha nói không thể tin người ngoài, không thể dễ dàng để lộ thân phận.”
“Ô Nha nói đúng.” Đồ Linh Trâm gật đầu tán thành, lại phức tạp nhìn mộ phần của chính mình, thở dài một tiếng.
Nàng chậm rãi quỳ xuống, trán chạm đất, trịnh trọng vái lạy cha mẹ: “Thân thể là do cha mẹ cho nhưng nữ nhi bất hiếu, không thể bảo vệ được da thịt mà cha mẹ ban tặng. Về trung, lại không thể bảo hộ tiên đế chu toàn, về nghĩa lại không cách nào chỉnh đốn triều đình. Nay may mắn trời xanh thương cảm để nữ nhi từ địa ngục đi ra, trọng sinh lần nữa.”
Nàng ngẩng đầu lên, gằn từng chữ: “Trong triều, thế cuộc giương cung bạt kiếm. Tần Khoan rắp tâm hại người, trong cung không lâu nữa ắt có đại biến… Nữ nhi sẽ lại thủ hộ giang sơn Đại n, cũng chắc chắn sẽ trừ diệt Tần Hạo, an toàn cứu sư đệ ra, gỡ bỏ cừu hận!”
Đứng trước mộ phụ mẫu và chính mình, chuyện xưa hiện lên tầng tầng. Những thống khổ, những tuyệt vọng kia, những hào hùng những oanh liệt kia, như củng cố thêm niềm tin của nàng.
Chết rồi, là nắm cát vàng. Còn sống, còn phải tiếp tục oanh liệt.
Không biết qua bao lâu, Đồ Linh Trâm lại khấu đầu, đứng lên nói: “Gió nổi lên rồi, quay về thôi.”
…
19 tháng 4 là ngày mừng thọ Tần Khoan, có rất nhiều danh gia vọng tộc tham dự. Ngay cả Hoàng đế cũng đích thân chúc mừng. Đồ Linh Trâm suy nghĩ chốc lát, quyết định để Mạnh Thừa ở nhà chăm sóc Đồ Anh, mình cùng thuộc hạ khác sẽ âm thầm vào Tần phủ.
Buổi trưa chưa đến, Tần phủ to lớn đã vô cùng náo nhiệt, đông như trẩy hội, ngựa xe đông đúc đến nỗi giọt nước cũng không lọt nổi. Có điều đám đông dày đặc lại tạo cho nàng cơ hội. Dưới sự tiếp ứng của đám người Trương Võ, nàng rất nhanh đã lẻn vào phủ.
Để tiện hành động, nàng đánh một thị nữ bất tỉnh rồi thay y phục nàng ta, cúi đầu qua lại bên trong Tần phủ.
Nàng bưng một khay táo đi quanh. Theo như trí nhớ kiếp trước, không nhầm thì thư phòng lẫn phòng ngủ Tần Khoan đều ở nơi này, cơ quan mật thất cũng rất nhiều.
Đồ Linh Trâm tiến vào, tới bên cạnh ao sen bỗng ngừng bước chân.
Nàng thấy bóng người quen thuộc bên trong nhà thủy tạ, bóng người ngồi đối diện với thiên kim tiểu thư Tần phủ. Người kia mặc áo choàng đen thêu kim long, tóc đen cài trâm làm nổi bật khuôn mặt anh tuấn phi phàm, chính là Lý Phù Dao đã nhiều ngày không gặp.
Nàng vội phi thân nấp sau núi giả ở nhà thủy tạ, nghe trộm hai người nói chuyện.
“Chỉ cần hai bên tình nguyện, cha sớm muộn sẽ có ngày đồng ý.”
Lý Phù Dao lắc đầu một cái, cười khẽ nói: “Trên đời này không phải cứ hai bên tình nguyện là sẽ được bên nhau.”
Tần Yên rưng rưng lấy tay áo che mặt, run giọng: “Bệ hạ đối với thiếp thực sự không có chút cảm tình nào sao?”
“Hữu duyên vô phận, không thể cưỡng cầu.” Lý Phù Dao đưa khăn cho nàng, than thở: “Nghe nói Tâm Nguyệt có tặng nàng vài hũ rượu chôn lâu năm. Rượu Đỗ Khang của Lâu phủ là tuyệt nhất thành Trường An, không bằng đem ra cùng uống, hôm nay không say không về.”
Tần Yên không thể làm gì khác hơn là lau khô lệ, sai thị tỳ đi lấy rượu.
Đồ Linh Trâm ở phía sau nhìn ra, thầm nghĩ: Sư đệ a sư đệ, Tần Khoan đang muốn bức vua thoái vị để soán vị, ngươi lại cùng con gái y bên hoa dưới trăng! Đối với ta thì nghi thần nghi quỷ, với mỹ nhân thì nàng tình ta nguyện. Thực đau lòng, đau lòng a!
Chờ ngày giải quyết xong Tần Khoan, nhất định phải đem thằng nhỏ ngốc Lý Phù Dao này đặt dưới thân điên cuồng đánh 30 cái!
Đang tức giận bất bình, bên kia thị nữ đã mang đến hai vò rượu.
Lý Phù Dao gỡ giấy dán, đổ rượu vào bình sứ, nâng chén nói: “Yên Nhi, chén này ta mời nàng, cảm tạ nàng những năm qua đã chiếu cố trẫm.”
Dứt lời, chính mình một hơi cạn sạch. Tần Yên rưng rưng, cũng bưng chén lên.
Ly thứ hai, hắn còn chưa kịp nâng, đã thấy Tần Yên giành trước nói: “Bệ hạ, chén này Yên Nhi mời người, mong người và Tâm Nguyệt muội muội đầu bạc răng long.”
Dứt lời, nàng ngửa đầu một hơi cạn sạch, nhưng vì uống quá mau mà sặc, khóe mắt nhất thời đỏ ửng, nước mắt như mưa.
Ngay sau đó, nàng lại một mình nâng chén thứ ba, nức nở: “Chén thứ ba, nguyện bệ hạ cùng thiếp hai người hai ngả, mỗi người một niềm vui.”
Lý Phù Dao lẳng lặng giơ cốc, lại không uống. Một lúc lâu hắn nhìn Tần Yên có chút thất thố, bỗng nhẹ giọng hỏi: “Rượu của Tâm Nguyệt ngon không? Đáng tiếc đời này không có cơ hội uống nữa.”
Sau giả sơn, Đồ Linh Trâm còn chưa kịp suy nghĩ về những lời này của hắn, đã thấy Tần Khoan nhanh chân đi đến, quát thị tỳ: “Đồi phong bại tục, mau đưa Yên Nhi về phòng!”
Lý Phù Dao nhìn Tần Khoan thịnh nộ, cười hiền, mềm nhũn nói: “Tướng phụ, trẫm đang cùng lệnh ái uống Đỗ Khang! Ngài có muốn nếm thử không?”
Tần Khoan thấy nhi nữ đi xa, lúc này mới hừ lạnh một tiếng: “Miễn! Tất cả mọi người đều ở chính phòng, bệ hạ