Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Đích Thân Học Được Một Từ --- Xe Chấn Động


trước sau

Editor: Tâm Thường Lạc

Ăn cơm xong, Ngu Thanh Kiều lập tức bị Tô Ngưng Thu xách đi, không muốn lại quấy rầy thế giới riêng hai người của vợ chồng họ.

Dĩ nhiên, trước khi rời đi, Ngu Thanh Kiều không quên liên tục dặn dò Cận Tử Kỳ——

"Chị họ, chờ chị cùng anh rể đi hưởng trăng mật trở lại nhớ gọi điện thoại cho em, em sẽ đi đến Tống gia làm khách hắc hắc!"

Bị cô nhắc nhở như vậy, Cận Tử Kỳ mới nhớ lại chiều nay cô cùng Tống Kỳ Diễn phải bay đi Australia.

Nhưng đã trải qua chuyện tối nay, tâm tình hưởng tuần trăng mật ít nhiều cũng bị ảnh hưởng.

Cận Tử Kỳ vốn đã thu dọn túi xách tay chuẩn bị rời đi, Tống Kỳ Diễn lại ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích.

"Tới đây, ăn thêm chút nữa, cái này là anh cố ý chuẩn bị cho em." Hắn chợt tha thiết mà dâng lên một chén canh.

Bữa cơm sau khi dừng lại, khẩu vị của cô cũng không khá lắm, thật sự thì phải nói gần đây khẩu vị làm sao cũng không tốt được.

Hàng lông mày đen xinh đẹp nhăn lại, quay sang nhìn trong chén, sắc mặt Cận Tử Kỳ lập tức trầm xuống, đậu phộng với sườn lợn hầm cách thủy cùng đu đủ!

Cận Tử Kỳ vô tình nhìn xuống ngực mình, rồi nhìn sang bộ dạng cười híp mắt xấu xa của Tống Kỳ Diễn, khóe mắt chợt giật giật, "Em ăn no rồi, muốn ăn thì tự anh ăn đi."

"Đừng nha!" Tống Kỳ Diễn rõ ràng có chút không vui, lại đem canh đi đến gần bên miệng cô, "Không thể lãng phí, một nồi nước canh này thế nhưng là phải hơn ba trăm đồng, ngoan ngoãn, uống một chút đi." Liên tục dụ dỗ mang theo giọng điệu dỗ dành.

Cận Tử Kỳ bị ánh mắt hắn trần trụi cương quyết như vậy, thấy thế cả người không được tự nhiên, mím chặt khóe môi, chính là không chịu đưa tay nhận lấy chén canh đu đủ kia, buồn buồn trả lời một câu: "Đã đủ rồi."

"Đủ cái gì?" Hắn cười đến mức cực độ vô tội, cũng cùng cô đánh trường kỳ.

"Anh đừng giả vờ với em, dù sao đã đủ rồi, không cần bổ nữa!"

Cận Tử Kỳ thẹn quá thành giận mà đỏ mặt, nhưng hắn chỉ cười, sau đó thổi một muỗng đưa tới.

"Mùi thật là thơm, nếm một miếng đi, tới, há miệng, a ——"

Cô thở hồng hộc mà trợn mắt liếc hắn một cái, nhưng vẫn là phối hợp mà mấp máy cánh môi, uống vào một muỗng canh, trên mặt lại vẫn không có vẻ hưởng thụ món ngon mỹ vị một cách vui vẻ, "Được rồi, bây giờ đi thôi."

Nói xong, lập tức đứng lên, đi lên phía trước mấy bước, lại phát hiện ở sau lưng không có tiếng bước chân theo sau.

Kinh ngạc quay đầu, thì thấy chính là một hình ảnh để cho huyệt thái dương của cô đập thình thịch lên ——

Tống Kỳ Diễn đang ngồi ở bên cái bàn tròn chui đầu vào một tô canh to lớn, ăn rất nồng nhiệt ngon lành.

"Anh đang ăn cái gì vậy?" Cận Tử Kỳ bị bộ dạng ăn như hổ đói của hắn vậy thu hút, không nhịn được muốn tới đi xem một chút.

Hắn lại bỗng chốc đứng lên, dùng khăn ăn lau chùi khóe miệng, vẻ mặt nghiêm chỉnh: "Không có gì, đi thôi."

Không đợi Cận Tử Kỳ đi xem rõ trong tô canh là cái gì, người đã bị Tống Kỳ Diễn nắm cả đi ra ngoài.

"Anh lén lén lút lút như vậy đến tột cùng đang mưu tính cái gì?" Cận Tử Kỳ cuối cùng không yên lòng con người Tống Kỳ Diễn này.

Tống Kỳ Diễn nhìn cô một cái, vội ho một tiếng, đẩy mạnh cô vào thang máy, sau đó đè xuống nút lầu một, bất mãn lướt qua cô liếc mắt một cái: "Chẳng lẽ ở trong mắt em anh chính là cái người âm hiểm như vậy sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Cận Tử Kỳ hỏi ngược lại làm cho người đàn ông nào đó mặt mày lập tức trầm xuống.

Nụ cười củaTống Kỳ Diễn cứng đờ ở nơi đó, sau đó cau mày, nói thầm một câu "Thật là không cho anh đây chủ của một gia đình chút mặt mũi, Cận Tử Kỳ lá gan của em càng lúc càng lớn".

Biểu tình kia rơi vào trong mắt Cận Tử Kỳ chỉ cảm thấy buồn cười, rất khó tưởng tượng, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi còn có thể giống như đứa nhỏ thích làm nũng, cô dường như thấy được một phiên bản phóng to của người bạn nhỏ Mỗ Mỗ.

Nghĩ đến Mỗ Mỗ, Cận Tử Kỳ không có lo lắng, nhưng lại cảm thấy buồn bực, đứa bé kia dường như có chút vui đến quên cả trời đất rồi, cô ngày hôm qua để cho Tống Kỳ Diễn gọi điện thoại qua hỏi, lại bị bác bỏ với lí do chiếu cố em gái nên không có thời gian nghe điện thoại.

Chẳng lẽ đây chính là điều trong lời đồn "Có vợ quên mẹ", điển hình là hình tượng đứa con xấu xa!

Trước mắt chợt có một bàn tay đung đưa qua lại, Cận Tử Kỳ kéo lại suy nghĩ của mình, nhìn về phía chủ nhân của cái tay kia, Tống Kỳ Diễn đang nhíu chân mày mất hứng nhìn cô, không khỏi hoang mang mà lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

Câu hỏi này không quan trọng, Tống Kỳ Diễn lập tức hóa thân làm nàng dâu nhỏ ai oán, rồi dính sát vào.

"Nói đi, mới vừa rồi em đang suy nghĩ tên đàn ông nào khác, ngay cả lời anh nói với em mà cũng không nghe được, Cận Tử Kỳ làm người không thể như vậy, nói thế nào anh cũng là một người đàn ông xuất thân trong sạch, không thể bị em tùy tiện chà đạp!"

Cận Tử Kỳ liếc hắn một cái, "Miệng lưỡi trơn tru." Trong lòng lại rất hưởng thụ loại hình làm nũng này.

"Cận Tử Kỳ, em đã khiến anh mất đi tim của mình, vậy anh cũng không thể để cho em được dễ chịu. . . . . . Không phải, ý của anh là nói, anh cũng sẽ để cho em từ trong ra đến bên ngoài hết thảy chỉ thuộc về một mình anh!"

Lúc hắn nói những lời này, cả người gần như dựa sát lên trên người của cô, lôi kéo tay của cô nhẹ nhàng đong đưa, đôi tròng mắt đen trong hốc mắt sâu mắt hai mí chớp chớp, cố ý giả vờ đáng yêu.

Cận Tử Kỳ ức chế không được mà giương cao khóe miệng, nghiêng người đi để tầm mắt dừng ở phía sau hắn.

Tống Kỳ Diễn không hiểu nên nhìn theo ánh mắt của cô mà quay sang sau lưng mình nhìn, "Đang nhìn cái gì?"

"Xem cái đuôi của anh có phải cũng đang lắc lư hay không!"

". . . . . ."

------------------

Ngồi vào trong xe, chiếc xe chậm rãi xuất phát, sau đó lượn quanh vòng vành đai trên đường quốc lộ, sau đó lái đi đến đường trở về Tống gia.

Trên đường Cận Tử Kỳ gọi điện thoại cho Tô Ngưng Tuyết, giọng nói của Tô Ngưng Tuyết cũng không có khác thường, bà đã dọn đến hoa viên Nam Đô, Cận Tử Kỳ nhớ bà ở nơi này có một căn nhà trọ diện tích một trăm hai mươi mét vuông.

Cúp điện thoại xong, tâm tình Cận Tử Kỳ cũng theo đó lắng xuống mấy phần.

Trong điện thoại, Tô Ngưng Tuyết không nói bất kỳ vấn đề nào có liên quan đến cha, theo như cái này thì, cha thật sự ngay cả đuổi theo mẹ một lần cũng không có, chỉ sợ là trận này đã phá huỷ cọng rơm cuối cùng của cuộc hôn nhân này rồi?

Thời son trẻ là vợ chồng về già thì làm bạn. . . . . .

Trừ đi tình yêu, ba mươi năm qua, giữa Tô Ngưng Tuyết và Cận Chiêu Đông mặc dù có oán hận, nhưng là tuyệt đối không thiếu khuyết một phần thân tình, nhưng tối nay, Cận Chiêu Đông, cha của cô, tự tay nghiền nát đi phần thân tình không dễ có này.

Cô nghĩ, nếu như lúc ấy đuổi theo không phải là Kiều Nam, mà là Cận Chiêu Đông, như vậy kết quả vẫn là như vậy sao?

Nghĩ đến Kiều Hân Hủy và Kiều Niệm Chiêu làm chim gáy chiếm tổ chim khách, Cận Tử Kỳ híp mắt nhìn sang cảnh đêm bên đường đang vụt thoáng qua nhanh, đối với mẹ con kia quả thật là nghiệm chứng một câu nói ——

Người đáng hận phải có chỗ đáng thương, người đáng thương cũng phải có chỗ đáng hận!

"Anh nói xem, Kiều Hân Hủy có phải thật sự có lòng dạ thâm trầm như dì nhỏ đã nói không?"

Tống Kỳ Diễn nhìn cô một cái, "Lòng người không đủ, một người làm mẹ, suy tính cũng không chỉ cho riêng mình. Bà ta cũng có con của mình để lo lắng, mặc dù điểm xuất phát của bà ta bất quá là muốn cho con của mình sống tốt chút."

Cho nên, Kiều Hân Hủy hôm nay đột nhiên xuất hiện ở Cận gia, cũng không phải là tình cờ mà là tất nhiên?

Kiều Hân Hủy vẫn tuyên bố mình không muốn phá hư hôn nhân của cha mẹ, chỉ là muốn để cho con gái mình dưới sự che chở của cha mà áo cơm không lo, thật không ngờ, một chút xíu tâm nguyện này của bà ta chính là thứ dã tâm lớn nhất.

Có lẽ bà không cần nhiều lắm, nhưng vừa vặn là thứ kiêng kỵ nhất của mẹ—— tình cảm.

Cận Tử Kỳ suy nghĩ một mạch như thế, cảm thấy từ từ sáng tỏ, cô quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ Diễn đang lái xe: "Chuyện đứa con của Tống gia. . . . . . Thế nào rồi?"

Tống Kỳ Diễn cười mỉa mai rồi lên tiếng: "Ngồi chờ tin tức được rồi, có thể có người so với chúng ta gấp gáp hơn nhiều lắm."

Nhìn sang ánh mắt hắn bỗng nhiên chuyển lạnh, Cận Tử Kỳ không khỏi phủ lấy mu bàn tay của hắn, "Nếu quả thật tìm được, anh có tính toán gì?" Là nhắm một mắt mở một mắt hay là. . . . . .

"Anh chưa từng nghĩ tới muốn lấy tiền tài của ông ngoại và mẹ anh để lại đi nuôi sống con của một người ngoài râu ria không liên quan." Một câu nói, đã nói rõ suy nghĩ trong lòng hắn.

Cận Tử Kỳ nắm chặt tay của hắn, ban đêm không khỏi ở nơi này sinh ra niềm thương cảm hiểu nhau không cần nói.

Bọn họ đều là người thiếu hụt tình thương của cha, mà cô so với hắn may mắn, tối thiểu cô còn có một người mẹ luôn bảo vệ cho cô!

Tống Kỳ Diễn nhìn ra đáy mắt cô có niềm thương cảm, cầm ngược tay của cô, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười nhạt: "Trên cái thế giới này, luôn có những người đem niềm vui trai gái áp đảo lên trên tình máu mủ như vậy."

Thí dụ như, cha của cô Cận Chiêu Đông, cũng thí dụ như, cha của hắn, Tống Chi Nhậm.

Cận Tử Kỳ trầm mặc một lát, sau đó nhìn sang một bên gương mặt góc cạnh rõ nét của hắn dưới ánh sáng mờ tối: "Một ngày kia, nếu như anh cũng dự định đối đãi hôn nhân như vậy, nhớ nói trước cho em biết."

Cũng không phải là không tin tình yêu của hắn, cũng không phải là không thương hắn lắm, chẳng qua là sau khi ví dụ quá nhiều khó tránh khỏi có điều băn khoăn lo lắng.

Tống Kỳ Diễn không nhìn cô, chẳng qua là chuyên tâm lái xe, giọng nói trầm thấp giàu từ tính phát ra giữa đôi môi mỏng đang khép mở: "Anh chỉ có hai tay để ôm ấp, không thu nạp được quá nhiều người."

Những lời này chính là một sự cam kết sao?

Cận Tử Kỳ rũ mi xuống, nhìn sang hai bàn tay của hai người đan vào nhau thật chặt, bắt đầu xao động mà nở một nụ cười tươi rói.

Chẳng qua là nụ cười của cô không có kéo dài được bao lâu, lập tức theo đó

xảy ra một tình huống ngoài ý muốn khiến cho người ta lúng túng sắp rách toạt cả da.

Chiếc xe vốn đang lái ổn định đột nhiên đánh tay lái quẹo thật nhanh, cùng một chiếc xe khác ở ngược chiều tránh nhau.

Cận Tử Kỳ trước đó để cho tiện rúc vào vai hắn cho nên đã cởi dây an toàn ra, giờ phút này bất thình lình đánh vòng tay lái, cả người bất ngờ không kịp đề phòng mà thoáng cái đổ ập xuống.

Có chút mờ mịt, phản ứng đầu tiên của cô là biết mình ngã xuống một chỗ lõm ấm áp.

Dưới lớp vải của quần tây, dường như có một vật gì đó lạ lẫm đụng phải làn môi của mình.....

Thậm chí, cô rõ ràng cảm nhận được bắp thịt trên đùi dưới lớp quần tây đang từ từ thắt chặt.

Tình cảnh như vậy dường như vượt qua khỏi giới hạn duy trì sự bình tĩnh của cô rồi.

Chiếc xe chẳng biết lúc nào đã dừng lại ở khu vực đỗ xe tạm thời của vành đai công lộ.

Hơi thở nóng bỏng từ trong mũi cô thở ra phun lên khu vực nhạy cảm của hắn cách một lớp vải, bàn tay của Tống Kỳ Diễn nắm chặt tay lái, thế nhưng bụng dưới cũng theo sự điều khiển của bản năng mà biến hoa vi diệu.....

Khi Cận Tử Kỳ ý thức được có thể mình đã đụng phải cái gì, trên mặt nhanh chóng đỏ ửng rồi lan rộng đến bên tai, hơn nữa cũng cảm nhận được chỗ kia dần dần biến đổi cứng rắn và có chiều hướng càng ngày càng nóng bỏng.

Cô giống như là chạm phải điện mà văng ra, bàn tay đang phủ lên bắp đùi của hắn theo phản xạ tự nhiên mà nhấn xuống một cái, chỉ nghe được đỉnh đầu truyền đến âm thanh hút khí lạnh của người đàn ông nào đó, sau đó một cỗ lực đạo đã chế trụ cái ót của cô xuống.

Hiển nhiên bị động tác này của hắn làm cho kinh sợ, rồi sau đó lập tức hiểu được rằng hắn muốn làm cái gì, quả thực vừa xấu hổ vừa giận, không nhịn được mà vùng vẫy giằng co, giẫm một cái lên trên giày da của hắn, "Mau buông ra!"

"Không thả." Hắn lại có vẻ tự đắc mà bác bỏ yêu cầu của cô, vén một ít tóc của cô ra sau tai.

Cận Tử Kỳ lại biết hô hấp của hắn mỗi lúc thêm nặng nề không yên, vì vậy không khỏi ra sức giãy giụa thêm.

"Tống Kỳ Diễn, anh muốn làm gì?" Có vẻ đang phản kháng rất hăng say, nhưng bất chợt thân thể bị người ngồi ở chỗ ngồi phía trong bế bổng lên, với tư thế khi nhảy qua ngồi trên người hắn khiến cho cô cảm thấy thật xấu hổ, cùng thân thể của hắn dán sát hoàn mỹ.

Không khí bên trong chiếc xe có rèm che bịt kín tràn ngập hương vị kích thích,

kiều diễm mà mập mờ, làm cho người ta hít thở không thông.

Cận Tử Kỳ không dám ngẩng đầu nhìn hắn, bởi vì đè nén xấu hổ mà thiếu chút nữa giơ lên quả đấm để phát tiết một cái, mặt của cô vùi vào trước ngực của hắn, căm giận mà chất vấn: "Tống Kỳ Diễn, anh rốt cuộc muốn làm gì?"

Nhuyễn ngọc ôn hương ở trong ngực, màu con ngươi mắt của Tống Kỳ Diễn càng thâm thúy nguy hiểm, cổ họng của hắn khẽ động, rốt cuộc không cách nào khống chế thú tính ở chỗ sâu trong đáy lòng, "Anh muốn hôn em......" Nụ hôn của hắn đã rơi xuống.

Cận Tử Kỳ vừa giãy giụa, vừa kháng nghị: "Mới vừa rồi ở tửu lâu không phải anh đã hôn rồi. . . . . ."

Dư quang bên khóe mắt, là những chiếc xe đang chạy lui tới trên đường.

Khi đèn xe chói mắt của những chiếc xe kia chợt lóe lên thì lúc ấy ánh sáng đó đủ rọi sáng tình hình của họ bên trong xe ——

Một thục nữ bò qua ghế lái, dạng chân ngồi ở trên người của người đàn ông ở chỗ lái xe.

Một thục nữ bò qua ghế lái, dạng chân ngồi ở trên người của người đàn ông lái xe.

Về phần đang làm cái gì, vừa nhìn đã hiểu ngay, mặc dù, sự thật là vẫn chưa có tiến hành được một bước kia!

Tống Kỳ Diễn lại bất chấp việc cô cự tuyệt, ngậm chặt đôi môi đỏ mọng làm hắn tâm viên ý mã, dùng hai cánh tay vòng lấy bờ eo của cô, càng lúc càng gần.

Trong xe không khí càng ngày càng nóng, Cận Tử Kỳ hít thở dồn dập, muốn kháng cự sự quyến rũ hấp dẫn của hắn: "Đừng ở chỗ này."

"Vậy đi đâu?" Sóng mũi cao thẳng của hắn quét qua chiếc cằm của cô, giọng nói khàn khàn đầy gợi cảm.

Người đàn ông với bàn tay nóng bỏng tùy ý mà vuốt ve tấm lưng mềm mại của cô, khiến cho cô không khắc chế được mà ưm một tiếng, bị hôn đến thất điên bát đảo, bàn tay vốn vịn bả vai hắn đã đổi thành nhẹ nhàng bưng lấy hai bên gò má của hắn, cúi đầu mà thở hổn hển.

Có phần không chịu nổi không khí trong không gian bịt kín nhỏ hẹp này, cô nghiêng đầu hé miệng hít thở, hắn lại đến gần tới, nhẹ nhàng bẻ cằm của cô qua, nhân cơ hội đem lưỡi duỗi vào.

Cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của hắn, môi lưỡi quấn quít kích thích tâm hồn, loại dày vò này giống như bị lửa thiêu đốt.

Tống Kỳ Diễn hơi lui về phía sau một chút, nhưng môi của cô lại không tự chủ mà lui theo.

Đợi ý thức được động tác của mình, Cận Tử Kỳ giật mình sợ hết hồn, mặt mày đỏ bừng, giương lên đôi mắt mê ly, lông mi khẽ run, chỉ là không dám nhìn tới hắn, bởi vì lần nữa cô bị hắn dẫn dụ thành công!

Cô bởi vì ảo não mà nhíu mi tâm lại. đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

Tống Kỳ Diễn lại hài lòng mà cười cười, hắn chồm người ra tắt đèn xe, giữa một mảnh tối đen như mực, một bàn tay dọc theo người của cô xốc váy của cô lên rồi luồng tay vào, Cận Tử Kỳ cách qua lớp vải bắt được bàn tay đang làm loạn của hắn.

Cô cố gắng ổn định hô hấp của mình, cúi đầu nói: "Về nhà. . . . . . Về nhà đi được không?"

"Tại sao?" Tống Kỳ Diễn khoảnh khắc ấy là tên đã lắp vào cung không phát không được, đâu nào còn có thể chống đỡ đến Tống gia.

Cận Tử Kỳ xấu hổ mà đỏ bừng cả mặt, nhu nhu nhược nhược mà lầm bầm
mấy chữ, mặt đã chôn xuống phía dưới rồi.

Hắn hé ra gương mặt tuấn tú cũng đỏ hồng, một bàn tay ôm cô một bàn tay khác do sốt ruột mà như con khỉ lật tung ngăn trữ đồ ở đầu xe.

Sau đó Cận Tử Kỳ nghe được âm thanh tương tự tấm ny lon mỏng bị xé ra rất nhỏ, sau đó là tiếng động khóa kéo bị mở ra, cô đã đoán được hắn mới vừa rồi đang tìm cái gì, nhưng cũng không bởi vì hắn chu đáo mà vui vẻ.

Hắn từ khi nào thì đã chuẩn bị đồ dùng tránh thai ở trong xe?

Tại sao muốn đặt loại đồ này ở trong xe?

Hay là hắn tính toán bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể tìm phụ nữ cùng ở trong xe. . . . . .

Cô vừa định mở miệng tra hỏi hắn một phen, nhưng bởi vì đột nhiên xuất hiện một động tác mà suy nghĩ đã rối loạn rồi.

Cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng ngâm nga trầm thấp, run rẩy.

Tống Kỳ Diễn vừa luận động, vừa ở bên tai cô nói nhỏ: "Ở đây bình thường không có ai, bây giờ kêu lớn một chút đi, anh thích nghe." Giọng nói của hắn do đã sớm tràn ngập trong tình cốc mà khàn khàn.

Cận Tử Kỳ lại càng cắn chặt môi hơn, liều chết cũng không phát ra bất kỳ âm thanh mất mặt.

Hắn hôn lên vành tai cô đã rịn đầy mồ hôi, thật nhẹ nhàng, rồi dịu dàng nói: "Anh muốn cùng em ở trong xe của em, trong phòng làm việc, trong phòng ngủ cũng thế. . . . . . Như vậy, vô luận em đang ở đâu, đầu tiên đều sẽ nghĩ đến anh."

Nguyên lai là sớm có dự mưu, khó trách ngay cả công cụ cũng chuẩn bị xong.

Cận Tử Kỳ chẳng qua là tức giận đến đỏ đôi mắt mà trừng hắn, cái người này là mặt người dạ thú!

---------

Sáng sớm tỉnh lại đã tám giờ đồng hồ, Cận Tử Kỳ nâng đôi mí mắt nặng nề, sau đó phát hiện mình thế nhưng lại nằm ở trên người Tống Kỳ Diễn, mà hắn đang thở to vù vù mà ngủ, một dáng vẻ sét đánh không sợ hãi.

Vấn đề là, trên người bọn họ cũng không có mặc quần áo.

Trong đầu hình ảnh từng màn điên cuồng vào tối hôm qua cưỡi ngựa xem hoa, Cận Tử Kỳ nhịn không được mặt lại đỏ bừng lên.

Cận Tử Kỳ bình thường sinh hoạt giống như nữ tu sĩ, chưa từng nghĩ tới có một ngày, cũng sẽ làm ra hành vi điên cuồng như vậy.

Chịu đựng eo mỏi lưng đau mà xuống giường, mới phát hiện giữa hai chân cũng đau rát, hậu quả do vận động quá độ.

Nhớ tới tối hôm qua hắn ở bên tai mình chẳng biết xấu hổ mà nói câu kia, Cận Tử Kỳ hung hăng đạp hắn một cước, nhìn hắn vẫn ngủ được sâu giấc như chết, vẻ mặt thoả mãn thật muốn ăn đòn, trong lòng càng buồn bực.

Cố nén thân thể khó chịu vọt vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ, mới phát hiện trên người tràn đầy dấu vết hồng hồng tím tím!

Đầu tóc bù xù, còn có mắt quầng thâm, hiển nhiên do giấc ngủ không đủ tạo thành.

Đi đến phòng quần áo chọn một chiếc áo cao cổ để che đi dấu vết trên, ra ngoài lại nhìn thấy người đàn ông nào đó ôm gối đầu ngủ vô cùng ngon lành, Cận Tử Kỳ có một nỗi giận không tên, thân thể đau mỏi cũng theo đó mà truyền mạnh mẽ lên trên đầu.

—— cầm thú! đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

Âm thầm mắng một câu, nhưng Cận Tử Kỳ không đánh thức Tống Kỳ Diễn, lại xuống lầu ăn điểm tâm.

Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng sẽ đụng phải mấy người giúp việc, khi chào hỏi thì phát hiện ánh mắt của họ ném trên người mình có cái gì đó không đúng, Cận Tử Kỳ không nhịn được quay sang soi tấm kính rồi giơ tay lên sờ mặt của mình, cũng không có phát hiện khác thường.

Chiếc áo cao cổ đã che đậy hết những dấu đỏ tím từ trên cổ cô trở xuống, vậy rốt cuộc sai sót ở chỗ nào?

Cận Tử Kỳ mang theo phần cổ quái này đi tới phòng ăn, nhìn thấy Tống Chi Nhậm cũng ở đây, đang lật xem một tờ báo.

"Ba." Cận Tử Kỳ lễ phép gọi một tiếng. đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

Tống Chi Nhậm đáp một tiếng, tầm mắt cũng từ tờ báo chuyển đến trên mặt của cô, "Tối hôm qua con cùng Kỳ Diễn rất khuya mới trở về, có phải uống nhiều rượu hay không?"

Động tác xé bánh mì nướng của Cận Tử Kỳ dừng lại, có chút kinh ngạc khi Tống Chi Nhậm ân cần hỏi thăm, tối hôm qua cô và Tống Kỳ Diễn cũng không có uống rượu gì, ông cụ thế nào lại hỏi như thế?

"Cũng không có, vì cùng mẹ con dì nhỏ đi ra ngoài ăn cơm, cho nên trở về hơi trễ."

Về phần Cận gia đã phát sinh chuyện gì cô không dự định nói cho Tống Chi Nhậm, mặc dù ông là cha chồng của cô, nhưng việc xấu trong nhà vẫn là tạm thời không muốn phơi bày ra bên ngoài, nhất là trước khi cả sự kiện được xử lý xong.

Tống Chi Nhậm lại trầm ngâm chốc lát, mới ngẩng đầu đối với cô dặn dò: "Tử Kỳ a, con cùng Kỳ Diễn vợ chồng ân ái là chuyện tốt, nhưng có một số việc nên làm phía sau cánh cửa đã đóng kín là được, không cần thiết quảng cáo. Khụ, ba đây nói gì, con hiểu không?"

Đầu lông mày của Cận Tử Kỳ khẽ động, tự nhận là có thể nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của Tống Chi Nhậm, tiếp đó gương mặt vốn trắng nõn mặt cũng chầm chậm chuyển sang hồng, chẳng qua là ông làm sao biết chuyện cô cùng Tống Kỳ Diễn tối hôm qua ở bên ngoài?

Tống Chi Nhậm nhìn ra cô không hiểu, nhưng cũng không nói gì tiếp, chẳng qua là lúc chuẩn bị rời khỏi bàn ăn, ông đem tờ báo vẫn nắm ở trong tay đưa tới trước mặt Cận Tử Kỳ.

"Cho dù trẻ tuổi khoẻ mạnh cũng phải có mức độ, nếu như để tổn hại đến thân thể nói ra cũng không tiện nghe, ba tin tưởng Tử Kỳ con là đứa nhỏ khéo léo hiểu chuyện, con nên thay ba mà khuyên nhủ cái thằng hỗn tiểu tử kia thật tốt, cũng chỉ có lời của con là nó chịu nghe."

Nói xong, dưới sự dìu đỡ của quản gia, Tống Chi Nhậm liền chống quải trượng rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Hỗn tiểu tử, một ngày không gây chuyện với ta thì cũng không yên tĩnh, còn lôi kéo làm hư con gái ngoan nhà người ta..."

Cận Tử Kỳ liếc xem tờ báo vài lần, Tống Chi Nhậm nếu đã đem nó cho mình, nhất định có thâm ý.

Không khỏi đưa tay đi mở ra, sau đó khuôn mặt bắt đầu hồng trắng xanh đen luân phiên biến hóa, cuối cùng dừng lại là một màu đỏ.

Cô như thế nào cũng không nghĩ đến mình và Tống Kỳ Diễn sẽ làm ra một tin tức lớn đầy phóng đãng như vậy!

Hầu như chiếm hơn nửa trang báo báo sáng, nhất là bức ảnh bày ra khiến người ta suy nghĩ viễn vong ——

Cô và Tống Kỳ Diễn, ở chỗ dừng xe tạ thời trên vành đai quốc lộ, bên trong chiếc xe Maybach đó, hình ảnh mặc dù mơ hồ không rõ, nhưng không cần bất kỳ sự tưởng tượng nào cũng có thể hoàn toàn nhận ra họ.

Ách, nếu muốn tưởng tượng bọn họ đang làm cái gì, thì căn bản không cần nói rõ!

Cận Tử Kỳ chỉ không cách nào tưởng tượng cũng không cách nào nhận rõ chính là, bọn họ đến tột cùng làm sao bị chụp những tấm hình này. đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

Lúc ấy cô dường như cũng không có phát hiện chung quanh có chó săn theo dõi, được rồi, cho dù là có, dưới tình huống lúc đó, cô cũng không có bao nhiêu lý trí để tìm.

Cô vuốt vuốt máu tóc dài đen nhánh, lúc nhìn đến cái tựa đề thì gương mặt càng bối rối hơn——

Người thừa kế Tống thị Tống Kỳ Diễn cùng thiên kim Cận thị Cận Tử Kỳ ở sau cửa xe gây chấn động, vạch trần cuộc sống hủ bại của vợ chồng nhà giàu.

Khó trách Tống Chi Nhậm lại nói những lời như vậy với cô, khó trách ánh mắt người giúp việc nhìn cô cũng đầy mập mờ không rõ như vậy.

Nguyên nhân là bởi vì cô lên trang đầu tin tức của báo giải trí nhiều chuyện.

Tai tiếng của Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn, rất dễ dàng cũng sẽ bị đẩy lên cao thành tai tiếng của Cận thị và Tống thị.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng, sáng nay giá cổ phiếu Cận thị sẽ giống như ngồi trên tàu lượn cao tốc từ từ lên cao.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là cô đây thiên kim của Cận thị không thể ở trước mặt của truyền thông nói bất kỳ điều gì tiêu cực đối với cuộc hôn nhân này.

Cho dù là thật lòng yêu nhau, có đôi khi cũng tránh không được mà liên lụy đến quan hệ lợi ích, mặc dù, đó cũng không phải kết quả mà họ muốn, bất quá họ chỉ muốn làm một đôi vợ chồng bình thường nhất thôi.

Cận Tử Kỳ cầm lấy tờ báo kia lên lầu trở về phòng, có chút rầu rĩ không vui, mà người đagn ông nào đó đang ngủ say trên giường, vẫn vô tri vô giác nằm mộng đẹp, bên miệng còn thoáng hiện một chút độ cong.

Đi tới bên mép giường ngồi xuống, không chút nào thương hương tiếc ngọc mà cầm tờ báo vỗ vỗ mặt của hắn: "Rời giường."

Tống Kỳ Diễn từ trong mộng tỉnh dậy, bực mình mà mở to mắt

Có lẽ bởi vì còn chưa ngủ tỉnh, mang theo cơn nổi cáu khi thức dậy mà cau chặt lông mày.

Đang muốn phát hoả vung một đấm đẩy ra kẻ nào đó không có mắt dám đánh mình mặt, nhưng mà khi thấy rõ hình bóng nhỏ gầy của Cận Tử Kỳ dưới ánh mặt trời lập tức xương cốt hắn mềm nhũn, đã nắm tay của cô cọ cọ vào gương mặt mình, "Buổi sáng tốt lành."

Cực kỳ lễ phép cũng cực kỳ ôn nhu mà lên tiếng ân cần chào hỏi, Cận Tử Kỳ lại bỗng dưng trầm mặt, đem tờ báo để xuống bên giường, cười lạnh liếc nhìn người đàn ông loã thể dưới chăn: "Em không tốt."

Tống Kỳ Diễn bị cô cười như vậy, thấy thế mà giật mình một cái, trong phút chốc tỉnh táo hẳn.

Hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó một ít hình ảnh giới hạn tối hôm qua nhanh chóng loé lên trước mắt.

Ngay sau đó, cố làm ra vẻ mặt bình tĩnh mà vừa ngồi dậy, vừa xoa huyệt thái dương, rên rỉ thở dài một tiếng: "Ừ. . . . . . Anh cũng không quá tốt, đầu đau quá, có thể tối hôm qua lúc ăn cơm uống rượu nhiều, đúng rồi, chúng ta làm sao trở về được?" đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

Giả bộ vứt trở lại cho tôi sao?

Cận Tử Kỳ mấp máy khóe môi, dựa sát vào hắn: "Thật sự không nhớ rõ?"

"Nhớ cái gì?" Tống Kỳ Diễn chớp mắt xuống, gương mặt đơn thuần ngây thơ.

"Anh ——" Cận Tử Kỳ nhất thời hoàn toàn bị ánh mắt chân thành của hắn nhìn mà cứng họng.

Tống Kỳ Diễn lại làm mặt dày, vô cùng bình tĩnh mà từ trên giường đứng lên, thậm chí ngay cả ga giường cũng lười phải quấn lên một cái, cứ như vậy mà phơi bày bừa bãi trước mắt Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ sững sờ dõi theo một vị trí ở giữa hai chân hắn một hồi lâu, sau đó trừng mắt nhìn, tiếp sau đó là mặt đỏ bừng, vừa cuống quít quay đầu vừa cúi đầu mắng một câu: "Đồ lưu manh, không biết xấu hổ!"

"Anh đã cầm giấy chứng nhận, em là vợ anh, chúng ta là được luật pháp bảo vệ !"

Cận Tử Kỳ bị hắn chẳng biết xấu hổ mà phản bác lại, vừa tức giận vừa buồn cười, thế nhưng khi thấy hắn còn chưa mặc quần áo, cũng có phần không nhìn nổi mà trợn mắt liếc hắn mắt một cái, sau đó nhặt lấy áo sơ mi của hắn bị vứt bừa bãi mà ném qua.

"Mau dậy đi, trước khi đến sân bay em muốn đến chỗ ở của mẹ trước một chuyến, xem xem mẹ thế nào."

Tống Kỳ Diễn như không để ý mà đi tới phòng tắm, hồn nhiên không hay mình trần truồng như vậy mà đi tới đi lui có cái gì không đúng, sau khi vào phòng tắm lại lộn trở lại, thò đầu ra giương môi cười: "Vẫn còn phòng làm việc."

Dường như là động tác của hai người đồng thời tiến hành ——

Hắn lập tức lùi đầu về rồi "Phanh"một tiếng đóng cửa phòng tắm, còn một tờ báo thì hung hăng đập tới.

Cho đến khi hai người ăn mặc chỉnh tề ôm hành lý xuống lầu, Cận Tử Kỳ cũng rất có khí phách mà bước đi trước Tống Kỳ Diễn.

Nguyên nhân không phải là ——

Cô yêu cầu hắn nhận sai nói xin lỗi mình, xét lại bản thân cùng hối cải, nhưng hắn lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ để mà cự tuyệt, không những không nhận lỗi xin tha thứ, không tự kiểm điểm lại mình mà còn đắc chí tỏ vẻ tuyệt đối không hối cải!

Hắn cư nhiên đem Cận Tử Kỳ vào trong phòng làm việc chơi trò yêu tinh đánh nhau xem như tiến hành chương trình hội nghị quan trọng nhất năm nay.

Cho nên, vì để giành lại chút sức lực, ngay cả hành lý cồng kềnh Cận Tử Kỳ cũng là tự thân tự lực xách đi.

"Anh đến cầm lấy cho, thấy em cố sức xách vất vả khó nhọc như vậy, anh đau lòng!" Quét ngang liếc hắn một cái, không trả lời. đăng ở diễn đàn Lê Quý Đôn

"Em không cần lo anh xách không được, làm một người đàn ông, lúc bây giờ đây khí lực vẫn phải có."

"Cài dây an toàn sao? Vậy anh lái xe nha!"

Cận Tử Kỳ bị hắn huyên náo có chút phiền, ban đầu làm sao cảm thấy người đàn ông này cường thế có thể tin cậy được, rõ ràng là mụ già hay cằn nhằn dài dòng, lại còn ——

Không thể tiếp tục oán trách thêm, bởi vì tầm mắt của cô chuẩn xác mà bắt được ngăn trữ đồ trong xe đang hé ra.

Một loạt hình ảnh của tối hôm qua nhanh chóng đi vào trong đầu.

Cận Tử Kỳ mở cái hộp ra xem xét, lật tới lật lui ở bên trong, quả thật bị cô lật thấy mấy hộp đồ dùng tránh thai.

"Thật sự thì anh vẫn thích dùng mùi cam sành hơn." Hắn vừa lái xe vừa không quên tận dụng mọi thứ.

Cận Tử Kỳ nghiêm mặt, lật xem từng cái đồ dùng tránh thai trong tay, "Mua lúc nào?"

Tống Kỳ Diễn nghẹn một hơi, nhưng vẫn là thuận theo mà nói hết sự thật, "Hơn mười giờ tối ngày mười tám tháng chín."

Nhớ rõ ràng như thế. . . . . .

Cận Tử Kỳ thầm lẩm bẩm một câu, ngay sau đó sắc mặt tối lại, ngày mười tám tháng chín, không phải là ngày cô bị an bài cùng công tử Cao gia thân cận đó sao?

Cũng là nói bắt đầu từ buổi tối hôm đó ——

"Tống Kỳ Diễn, anh là tên cầm thú!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện