Editor: Tâm Thường Lạc
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn đi lên chỗ hoa viên Nam Đô là nơi Tô Ngưng Tuyết ở tạm.
Nhưng dưới lầu của toà nhà cao tầng nơi có căn hộ Tô Ngưng Tuyết đang ở thì thấy được một chiếc Mercedes-Benz màu trắng, có chút quen mắt.
Tống Kỳ Diễn từ từ dừng xe, cách chiếc Mercedes-Benz kia không xa.
Lúc xuống xe Cận Tử Kỳ không khỏi nhìn chiếc Mercedes-Benz kia thêm vài lần, sau đó nhìn người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Là Kiều Nam.
Không biết là sáng nay ông mới tới, hay là từ tối hôm qua đã bắt đầu nán lại ở chỗ này không rời đi.
Đi thang máy lên lầu, phát hiện Tô Ngưng Thu và Ngu Thanh Kiều đều ở đây, còn hành lý cũng bày ở trong phòng khách.
Vừa vào nhà Ngu Thanh Kiều đã quấn lấy Tống Kỳ Diễn, thần thần bí bí giống như đang hỏi thăm cái gì, còn khoa trương mà cầm giấy bút nhanh chóng ghi nhớ cái gì, hai mắt không ngừng sáng lên, hai gò má cũng càng ngày càng hồng.
Cận Tử Kỳ thậm chí đang hoài nghi, Tống Kỳ Diễn đang cùng Thanh Kiều nói một số đề tài không hợp với thiếu nhi.
"Mẹ con đang ở trong phòng bếp chuẩn bị cơm trưa đó, nói là con cùng Kỳ Diễn có chuyến bay."
Cận Tử Kỳ không khỏi quay đầu nhìn sang phía phòng bếp đóng chặt cửa, phảng phất nghe được tiếng dầu mỡ chiên thức ăn phát ra âm thanh tách tách.
"Mẹ con lần này hình như là quyết tâm muốn với ly hôn với ba của con." Tô Ngưng Thu bùi ngùi mà thở dài, "Dì vốn cho là lần này phần lớn có thể chị ấy chỉ giận dỗi, mới vừa rồi còn muốn khuyên nhủ chị ấy, kết quả nét mặt của chị nhàn nhạt, giống như người không có chuyện gì, khiến cho dì cũng không biết làm sao mà mở miệng."
Tô Ngưng Thu nhìn sang Cận Tử Kỳ, giọng nói có phần buồn bã: "Có đôi khi, một người thoạt nhìn như không có chuyện gì xảy ra so với người quá kích động mà nổi giận càng làm người ta lo lắng hơn, mẹ con tính tình từ trước đến nay luôn trầm lặng, việc này sợ là càng thấp thỏm bất an."
Cận Tử Kỳ cho rằng Tô Ngưng Thu ước gì mẹ lập tức cùng Cận Chiêu Đông ly hôn, bây giờ nghe bà lại nói như thế, không khỏi có chút kinh ngạc, đã như vậy, tối hôm qua tại sao bà còn muốn để cho Kiều Nam tới đón mẹ?
Tô Ngưng Thu quay sang phòng bếp liếc mắt một cái, đáy mắt thoáng hiện ý trêu chọc vui vẻ, nhưng cuối cùng vẻ thoải mái trên mặt từ từ lắng đọng lại, giọng nói có chút xa xăm: "Để cho Kiều Nam tới dì thừa nhận là dì muốn thay chị gái xả giận, muốn cho cái người đàn ông thối đó thấy rõ, chị gái cũng không phải là không thể không có ông ta, chị ấy rời khỏi ông ấy cũng không phải là dây leo mất đi đại thụ, ngược lại, không có ông ta, chị gái còn nhanh chóng sống tốt hơn vui vẻ hơn."
"Nhưng mà, dì cũng biết, trong cuộc hôn nhân của ông ta cùng chị gái, chị gái không thể nào không có băn khoăn. Tỷ như, lần này cuộc hôn nhân kết thúc sau gần ba mươi năm, tất nhiên gặp phải vấn đề phân chia tài sản sau khi cưới."
Cận Tử Kỳ nhìn sang sắc mặt Tô Ngưng Thu ngưng trọng, cô biết dì nhỏ lo lắng sau khi ly hôn không tránh được việc mẹ con Kiều Hân Hủy muốn dọn vào Cận gia, sợ rằng chỉ cần là một con người, cũng không thể không thèm để ý chuyện như vậy?
Mặc dù là mẹ nói ra trước muốn ly hôn và dọn ra khỏi Cận gia, nhưng ở trong mắt người ngoài không biết chuyện xem ra chính là tiết mục vợ lớn bị đuổi ra khỏi cửa, Tiểu Tam tiến dần từng bước vào.
"Ha!" Tô Ngưng Thu cười lạnh mà vòng tay trước ngực, "Chị gái của dì cung cái tên đàn ông thối đó mấy chục năm như một ngày cùng nhau dốc sức cho sự nghiệp, Tiểu Tam tựa như ngồi mát ăn bát vàng, trên thế giới nào có chuyện tốt như vậy. Huống chi, năm đó nội bộ Cận gia tiền bạc quay vòng không đủ, xuất hiện thiếu hụt nghiêm trọng, nếu không phải là được ông ngoại của con ra tay tương trợ, lấy ở đâu Cận thị hôm nay!"
Cận Tử Kỳ lập tức cảm thấy có chút kinh ngạc, tối hôm qua nghe nói là Kiều Nam phá hư tình yêu của Cận Chiêu Đông cùng Kiều Hân Hủy, nhưng kể từ lúc Tô Ngưng Thu nói ra những lời này mà xem, nếu như Cận Chiêu Đông lúc trước có thể kiên trì muốn cùng Kiều Hân Huỷ ở chung, mà không phải cuối cùng vì lợi ích của gia tộc nên nhượng bộ một bước, nào đâu sẽ có loại cục diện hôm nay?
Như vậy, Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy lại có cái gì tư cách đem sự tiếc hận năm đó trách tội lên trên người người khác?
Nghĩ đến như vậy, Cận Tử Kỳ không nhịn được nhíu mày. Toàn bộ câu chuyện mẹ của cô là người bị hại nhiều nhất.
Từ đầu đến cuối cũng chẳng hay biết gì, nếu như lúc ấy cha cô nói rõ quan hệ của ông cùng Kiều Hân Hủy, lấy tính cách quật cường chính trực của mẹ mà nói, làm sao còn có thể làm ra chuyện gậy đánh uyên ương?
"Bây giờ nhìn thấy sản nghiệp đất đai của Cận thị đang đứng vững vàng, lập tức muốn một cước đạp mẹ của con đi, cùng người đàn bà bên ngoài kia song tê song túc (ở cùng nhau, ngủ cùng nhau), còn đem cái đứa tạp chủng kia mang về nhà hầu hạ dưới gối, thật là một kẻ lương tâm bị chó ăn!"
Tô Ngưng Thu sau khi nói đến lại không thể khống chế được mà phun ra nói tục, với tính tình ngay thẳng khiến cho bà không thể che giấu, nếu như ban đầu là bà gả cho Cận Chiêu Đông sợ rằng không ngoài một năm hai người đã cầu về cầu, đường về đường rồi.
Hết thảy đều chỉ có thể nói, tạo hóa trêu người.
Cận Tử Kỳ đẩy cửa phòng bếp đi vào, nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết đang mặc tạp dề rửa rau trong bồn rửa chén.
Cô khe khẽ gọi một tiếng: "Mẹ." Nhưng giọng nói bị âm thanh hỗn độn của máy hút khói và nồi áp suất bao phủ.
Đây là lần đầu tiên Cận Tử Kỳ nhìn thấy Tô Ngưng Tuyết xuống bếp nấu ăn.
Đôi bàn tay trắng trẻo thuôn dài đang chậm rãi xé từng túi đựng thức ăn, Cận Tử Kỳ không khỏi nghĩ, nếu như bỏ đi nghề buôn bán, mẹ của cô dùng đôi bàn tay duyên dáng nghệ thuật này, có thể đã làm nên một bầu trời riêng trong giới hội hoạ hay không?
Tô Ngưng Tuyết dường như ý thức được cái gì, quay mặt lại, thấy là Cận Tử Kỳ, chỉ cười nhạt mà nói câu "Đến đây" rồi lần nữa đem lực chú ý lên một túi thức ăn.
Cận Tử Kỳ đi vào, nhưng lại phát hiện, mình cái gì cũng không giúp được một tay.
Tô Ngưng Tuyết rửa rau cắt thức ăn, ngay sau đó động tác làm canh cũng vô cùng quen thuộc, nhưng ở trong ấn tượng của cô, lại chưa bao giờ ở Cận gia thấy qua mẹ xuống bếp, thậm chí ngay cả dì Hồng cũng chưa bao giờ nói tới mẹ biết nấu cơm.
Thời điểm Tô Ngưng Tuyết liếc sang thì nhận ra được Cận Tử Kỳ nhìn mình chằm chằm mà bàn tay không nhúc nhích, nhìn thấu được cô nghi ngờ, đem thức ăn đã cắt vỏ bao bỏ vào trong cái rá mới nói: "Khi đó lần đầu làm vợ người ta, mọi chuyện khó tránh khỏi tranh cường háo thắng."
Nói cách khác, tài nấu nướng của đôi bàn tay này là năm đó mẹ vì ba mà học sao?
Đứng ở một bên ngơ ngác nhìn mẹ trong phòng bếp bận rộn, khiến cho cô liên tưởng đến cảnh tượng lúc còn trẻ mẹ là thế nào bỏ xuống thân phận thiên kim tiểu thư, dùng đôi bàn tay vốn an nhàn sung sướng này nhặt lên những thứ đồ làm bếp.
Ngửi thấy mùi của xương hầm thơm lừng, Cận Tử Kỳ không khỏi có chút phiền muộn.
Tài nấu nướng tốt như vậy ba của cô đã nếm được bao nhiêu lần?
Lòng nghĩ đến lời Tô Ngưng Thu mới vừa nói, Cận thị trong những năm gặp phải khó khăn, lúc ấy công việc của ba hẳn là bề bộn nhiều việc, sau lại cộng thêm ở bên ngoài có Kiều Hân Hủy, số lần ông ở nhà ăn cơm sợ là cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Với tính tình của mẹ, dĩ nhiên sẽ không nấu ăn rồi mỏi mắt mong chờ ông ấy về nhà, ngược lại, cũng sẽ không bao giờ bước vào phòng bếp một lần nào nữa. Cô cũng giống như mẹ mình, đều đã từng chịu một lần thương tổn nên bản thân đã tự vũ trang đầy đủ.
Chẳng qua là, cô về sau lại gặp được Tống Kỳ Diễn, thế thì mẹ đây, có phải cũng có thể gặp được một người như vậy hay không?
Nghĩ tới đây, tầm mắt của Cận Tử Kỳ không khỏi hướng ra ngoài cửa sổ, đã đi đến nhìn xuống dưới lầu, chiếc Mercedes-Benz vẫn đậu ở chỗ đó, mà Kiều Nam đã đi ra ngoài xe, đang dựa vào cạnh xe mà nhìn lên.
Không biết là khi ông nhìn lén qua cửa sổ cũng thấy mẹ đeo tạp dề nấu ăn bên trong bếp hay không?
Tô Ngưng Tuyết vừa xào thức ăn vừa chỉ chỉ sau lưng Cận Tử Kỳ: "Lấy hai trứng gà trong tủ lạnh ra ngoài đi."
"Dạ." Cận Tử Kỳ cầm trứng gà, nhưng không biết làm sao để đập ra, chân tay lóng nga lóng ngóng mà đứng ở nơi đó.
Tô Ngưng Tuyết nhìn con gái mình mười ngón tay không dính chút nước, cười cười bất đắc dĩ.
Nhận lấy trứng gà trong tay cô, lại cầm một cái chén và dọc theo mép chén đập dập một đầu, sau đó hai tay đến chỗ trứng bị dập nứt, hoàn hảo trút lòng trắng và lòng đỏ trứng lăn vào trong chén, cầm đôi đũa đưa cho Cận Tử Kỳ.
"Thử đánh đánh xem." Tô Ngưng Tuyết trưng ra một nụ cười đầy khích lệ.
Cận Tử Kỳ cầm đôi đũa khuấy vào trong chén không có chút quy luật nào, nhưng lòng đỏ trứng cùng lòng trắng trứng cũng hoà lẫn vào nhau, Tô Ngưng Tuyết xem như đạt đến mục đích mà để cho cô đánh trứng gà, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Tô Ngưng Tuyết múc xong một tô thức ăn đầy, thừa dịp lúc rảnh rỗi rửa nồi thì nói với cô: "Chờ khi con hưởng tuần trăng mật trở lại, có rảnh hãy cùng Kỳ Diễn đến đây ăn cơm với mẹ đi, thuận tiện mẹ cũng dạy con nấu ăn."
Ánh mắt của Cận Tử Kỳ như thoáng bừng tỉnh, Tô Ngưng Tuyết đã đi đến vừa đổ dầu ăn vào trong nồi vừa nói: "Từ xưa tới nay đàn ông đều thích phụ nữ chăm lo việc nhà, thông minh cơ trí thì như thế nào, nếu như ngay cả món ăn cũng không làm được, lúc nào cũng cần có đầu bếp, sẽ ít nhiều mang lại cho cuộc sống vợ chồng một số điều bất tiện."
Cận Tử Kỳ không khỏi nhớ đến một câu nói, để bắt được lòng của một người đàn ông, thì trước tiên phải bắt được dạ dày của anh ta.
Ý của mẹ cô cũng là như vậy sao?
"Kỳ Diễn là một người tốt, mẹ cũng biết rõ nó thương con, nhưng con không thể cho rằng việc này là phúc khí, trong một cuộc hôn nhân, chỉ có một phía bỏ ra không khỏi không công bằng, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ mệt mỏi ."
Tô Ngưng Tuyết nói xong dừng một chút, hàng mi rũ xuống tạo lên một mảnh tối tăm trên gương mặt bà, một lát sau, bà mới quay đầu nhìn Cận Tử Kỳ, cười cười nhàn nhạt: "Mẹ chính là một ví dụ sống."
Chẳng qua là vai trò của Tô Ngưng Tuyết diễn vai của Tống Kỳ Diễn, bà không hy vọng con gái mình và chồng giống như nhau.
Cận Tử Kỳ gật đầu một cái, "Chờ con trở lại, sẽ cùng mẹ học nấu ăn."
Tô Ngưng Tuyết hài lòng cười cười, rồi lại cầm lấy túi rau bỏ vào trong chảo dầu.
Cận Tử Kỳ vốn không muốn nhúng tay vào ân oán tình cảm của cha mẹ, nhưng lần này cô đi hưởng tuần trăng mật, vừa vặn đúng mười ngày, không biết nơi này sẽ còn phát sinh chuyện gì, cho nên không nhịn được mà mở miệng.
"Mẹ, lần này mẹ quyết định muốn cùng ba ly hôn sao?"
Sau lưng của Tô Ngưng Tuyết khẽ run, ngay sau đó bàn tay đang đổ thức ăn xuống nồi bỗng dưng ngừng lại, mắt thấy dầu mỡ trong nồi chạm phải nước đọng trên túi thức ăn bắt đầu văng khắp nơi, Cận Tử Kỳ vội vàng tiến lên kéo Tô Ngưng Tuyết ra, "Cẩn thận!"
Từ việc tinh thần Tô Ngưng Tuyết thoáng dao động, Cận Tử Kỳ nhìn ra bà đối với cha cũng không phải là không có tình cảm.
Cuộc hôn nhân gần ba mươi năm, bỏ qua một bên thân phận người yêu, Cận Chiêu Đông đã sớm trở thành một phần thậm chí là cuộc sống trong sinh mệnh của Tô Ngưng Tuyết, thay vì nói là lệ thuộc vào ông chi bằng nói là trước mắt lệ thuộc vào hình thức của cuộc sống như thế.
Đây là thiên tính của con người, luôn sẽ đứng ở bên trong phạm vi an toàn thuộc về mình không muốn bước ra một bước, trừ phi là phát sinh tai biến, đột nhiên nói muốn ly hôn đường ai nấy đi, đúng là có chút không biết làm thế nào.
Cận Tử Kỳ sẽ không giúp cha mẹ biện hộ, trong chuyện tình với Kiều Hân Hủy đích xác là do cha làm sai, mẹ muốn ly hôn cũng về tình có thể hiểu được, cô chỉ là muốn biết suy nghĩ chân thật trong lòng mẹ.
Tô Ngưng Tuyết buông bàn tay của cô ra, cười cười, đôi mắt xinh đẹp màu nâu nhạt kia cùng cô hầu như giống nhau như đúc hiện lên ánh sáng nhu hoà thông suốt, bà cầm cái xạn vừa xào thức ăn vừa nói: "Mẹ đã nói sẽ thành toàn cho ông ta cùng Kiều Hân Hủy."
"Vậy nếu ba thật sự giống như lời tối hôm qua ông ấy nói, không có ý định ly hôn thì sao?" Cũng không muốn cùng Kiều Hân Hủy ở chung một chỗ. . . . . .
Bất quá lời nói nửa câu sau đã nghẹn lại ở cổ họng của Cận Tử Kỳ, cô đã ở trong miệng người ngoài nghe nói đến chuyện tình của cha cùng Kiều Hân Hủy "Khắc cốt ghi tâm" như vậy, nếu như giả thiết như thế cũng quá không thật rồi.
"Mẹ đã gọi điện thoại cho luật sư, để cho chú ấy đi tính toán rõ tài sản của mẹ và Cận Chiêu Đông sau khi cưới, cũng mấy ngày sau sẽ có cái kết quả sơ lược." Tô Ngưng Tuyết dập tắt bếp gas, nhưng lúc này không đi múc thức ăn.
"Tối hôm qua trong lúc sấy tóc, phát hiện vài sợi tóc bạc, vì vậy không thể không thừa nhận mẹ đã già rồi, một mạch đánh cuộc ba mươi năm, thế nhưng đem khoảng thời gian đẹp nhất của mình vây ở trong ngôi nhà lạnh lẽo ấy."
Cận Tử Kỳ nhìn sang khoé môi bà có một nụ cười tự giễu đầy cô đơn, đã đi vài bước đến bên cạnh bà, cầm lấy bàn tay chút dầu mỡ của bà, lạnh như băng, không khỏi nhè nhẹ cẩn thận xoa bóp, muốn truyền hơi ấm cho bà.
Tô Ngưng Tuyết để mặc cho cô phủ lấy không rút tay lại, nụ cười từ từ nhạt xuống, vẻ mặt cũng thay đổi trở nên thật xa xăm.
"Đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân tình, trời sanh tính mẹ quật cường không chịu thua, mặc dù đối với ba con có oán hận, nhưng cũng hy vọng xa vời có một ngày ông ấy có thể trở về quay đầu liếc nhìn mẹ một cái, nhưng mà, ba mươi năm qua, cho đến hôm nay mẹ đã không thể lừa mình dối người được nữa, căn bản ông ấy cũng không cần mẹ, trong mắt và trong lòng của ông ta đều là người đàn bà kia, về phần tình nghĩa vợ chồng. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết nói đến chỗ này thật cay đắng, cong cong khóe môi: "Nói cho đúng là nói ông ấy cùng bà ta, mà mẹ, từ đầu đến cuối cũng chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của ông ấy, ông ấy chưa từng đưa mắt gửi lên trên người mẹ thêm một lần, mẹ cũng không nguyện ý đứng ở chỗ cũ chờ đợi nữa. Mẹ cho tới bây giờ cũng không phải là một người rộng lượng, không dung tha cho Kiều Niệm Chiêu, dĩ nhiên cũng không dung tha cho Kiều Hân Hủy!"
Trong hôn nhân của mình, người nào lại là một người rộng lượng, trừ phi người đó không quan tâm cuộc hôn nhân này. . . . . .
"Mẹ, vậy mẹ đối với Kiều. . . . . ."
"Mẹ đã quyết định, sau khi ly hôn sẽ đi Italy hoặc là Pháp định cư, lúc rỗi rãnh có lẽ sẽ tham gia vào một hội tranh, lúc trước mẹ vì tranh đua mà bỏ đi hội hoạ, hiện tại muốn lần nữa nhặt lại cái nghề của khi xưa này."
Tô Ngưng Tuyết dường như biết chữ ở cửa miệng của Cận Tử Kỳ là "Chú", vì vậy bà nhanh chóng mở miệng cắt ngang lời của Cận Tử Kỳ, dường như bà không quá hi vọng nói đến đề tài về Kiều Nam.
"Cả đời của mẹ đây, cái gì cũng đã trải qua một lần, chỉ muốn một mình lẳng lặng đến già thôi."
Tô Ngưng Tuyết dường như bùi ngùi nói một câu lại khiến cho nhịp tim của Cận Tử Kỳ hơi chậm lại, mẹ là đang ám hiệu cho cô biết từ đầu đến cuối cũng chưa từng muốn cho Kiều Nam một cơ hội sao?
Cận Tử Kỳ không nhịn được nhìn xuống dưới lầu, Kiều Nam vẫn đứng ở nơi đó, nhìn thần sắc kiên định của Tô Ngưng Tuyết mà nói: "Vấn đề sai lầm trong hôn nhân với ba không phải do mẹ, mẹ, nếu như mẹ là đang lo sợ mà nói, vậy căn bản không cần thiết, mẹ chỉ có năm mươi tuổi, nếu như mẹ nguyện ý. . . . . ."
Tô Ngưng Tuyết lại không cho cô cơ hội nói tiếp, bà lắc đầu một cái: "Một lần là đủ rồi, ba mươi năm qua mẹ đã rất mệt mỏi, bắt đầu từ hôm nay chỉ muốn vì mình sống thật tốt, không muốn cùng cái chữ tình này nhấc lên quan hệ."
Nếu Tô Ngưng Tuyết đã nói đến mức độ này, Cận Tử Kỳ cũng không tiện nói thêm nữa, vậy mà, nhìn sang Tô Ngưng Tuyết giữa những tóc mai màu đen mơ hồ có thể thấy được vài sợi tóc trắng, trái tim chua xót, ôm lấy Tô Ngưng Tuyết.
"Mẹ, cũng không phải mẹ chỉ có hai bàn tay trắng, mẹ còn có con đứa con gái này, còn có con rể và cháu ngoại."
Tô Ngưng Tuyết vén tóc trên trán của con gái ra sau tai: "Hãy cũng Kỳ Diễn sống qua ngày thật tốt, mẹ xem ra đứa bé kia ngược lại thật sự rất thích con. Bất kể là hai mươi bốn năm trước của con hay là bốn năm nay, nó cũng là người ở bên cạnh con mà mẹ thấy vừa ý nhất."
Cận Tử Kỳ cảm thấy Tô Ngưng Tuyết nói lời nói này như có thâm ý, bèn ngẩng đầu lên nhìn Tô Ngưng Tuyết, Tô Ngưng Tuyết lại vỗ vỗ sau lưng cô, kêu cô đi ra ngoài: "Thức ăn cũng xong rồi, con bưng ra ngoài đi."
Thấy Tô Ngưng Tuyết lại xoay người đi bận rộn, Cận Tử Kỳ cũng không hỏi nữa, bưng hai mâm thức ăn lui ra ngoài.
Tô Ngưng Tuyết làm năm món ăn một món canh, nhìn qua không xa xỉ nhưng cũng rất phong phú, một bàn mọi người ăn cũng rất vui vẻ.
Ăn cơm tối xong, Cận Tử Kỳ cùng Tống Kỳ Diễn ngồi một lát, sau đó thì đứng dậy xin tạm biệt để đến sân bay.
Thời điểm Cận Tử Kỳ đang ở cửa đổi giày, Tô Ngưng Tuyết đột nhiên gọi Tống Kỳ Diễn vào trong phòng, không biết nói những gì, gian phòng có hiệu quả cách âm rất tốt, cộng thêm giọng nói vốn là ép xuống thật thấp, cô một chút cũng không nghe được.
Đến lúc Tống Kỳ Diễn đổi giày ra ngoài đóng cửa lại, khi xuống lầu Cận Tử Kỳ mới hỏi hắn: "Mẹ nói gì với anh vậy?"
"Em đoán xem." Có lẽ là tâm tình quá tốt, Tống Kỳ Diễn đắc ý nhướng mày cố làm ra vẻ thần bí.
Cận Tử Kỳ quét mắt nhìn hắn một cái, không nói coi như xong, bản thân dẫn đầu đi xuống lầu, vẫn kiêu ngạo giống như nữ vương.
Tống Kỳ Diễn không nhanh không chậm theo sát ở phía sau, ánh mắt nhìn theo bóng lưng cô, đầy tình cảm nồng nàn cưng chìu, lại nhớ đến những lời của Tô Ngưng Tuyết mà khoé miệng không khỏi giương lên.
Mẹ vợ đại nhân của hắn nói: "Kỳ Diễn, mẹ biết Tử Kỳ có nhiều chỗ làm vợ chưa đủ, với sự dạy dỗ của Cận gia từ nhỏ đã định trước con bé là một người kiêu ngạo, nếu như nó có chỗ nào để cho con cảm thấy rắc rối, xin con ngày thường hãy bao dung nó thêm một chút, mẹ nhìn ra được con thật sự quan tâm con bé, nếu không ban đầu cũng sẽ không vứt bỏ tiểu thư Bạch gia mà lựa chọn Tử Kỳ."
Đúng nha, trên đời này làm sao có thể tìm được người yêu Cận Tử Kỳ hơn so với hắn?!
Tống Kỳ Diễn đối với điểm này vô cùng tự tin, Cận Tử Kỳ, không có ai có thể so với anh yêu em nhiều hơn.
Chuyến bay quốc tế vào lúc hai giờ chiều, hai người đến sân bay Sydney đã là khoảng mười một giờ địa phương ngày hôm sau.
Giữa Quảng Châu và Melbourne phải quá cảnh hai lần, cộng thêm thời gian hai đầu từ nhà đến sân bay, từ sân bay đến nơi lưu trú, cùng với thời gian chênh lệch là hai giờ, vượt qua hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Sydney có rất nhiều kiến trúc đều bảo lưu phong cách cổ xưa, ánh nắng tươi sáng, trên vách tường từ đầu đường đến cuối ngõ đều tràn đầy hình vẽ nghệ thuật Graffiti màu sắc sặc sỡ, sắc điệu mạnh mẽ, đây là một quốc gia náo nhiệt đông đúc lại nhiệt tình.
Mà tháng mười hai, thời tiết ở nam bán cầu chính là cuối mùa xuân đầu mùa hè, trong không khí tràn đầy phân tử nóng bức.
Xuống máy bay, thay đi quần áo mùa đông thật dầy trên người, bọn họ mới xách theo hành lý đi ra sân bay.
Tới đón sân bay chính là một người đàn ông trung niên mang dòng máu Châu Phi, mặc áo sơ mi tay ngắn, đối với Tống Kỳ Diễn cung kính cúi chào, lại gọi Cận Tử Kỳ một tiếng "Phu nhân" , tiếp đó sau khi mở ra cửa xe thì mời họ lên xe.
Đối với việc được người khác tôn kính gọi là "Phu nhân", Cận Tử Kỳ có bao nhiêu điểm không được tự nhiên, nhưng không bài xích.
Họ cũng không đi tìm khách sạn để ở, bởi vì Tống Kỳ Diễn ở Sydney có trụ sở của mình.
Xuyên qua một dãy phố xá khu thương mại phồn hoa nhất lại quẹo trái quẹo phải vào trong những con hẻm nhỏ, đập vào mắt đều là từng căn hộ nhỏ đơn lập gạch đỏ mang phong cách Âu Mỹ tương tự như Trung Quốc vào thập niên bảy mươi.
Dường như Tống Kỳ Diễn cũng rất quen thuộc với cư dân vùng này, dọc theo đường đi tới đây, không ngừng có người ngoại quốc cùng hắn chào hỏi nhau, dĩ nhiên, cô cũng trở thành tiêu điểm chính trong đề tài đàm luận của họ, cô cũng theo đó mà lịch sự mỉm cười hỏi lại.
Khi có một thiếu niên mắt xanh tóc vàng muốn xông lại hôn tay của cô thì lập tức bị Tống Kỳ Diễn kéo lấy phía sau cổ áo, hai người dùng Anh ngữ lưu loát huyên thuyên hết cả buổi.
Thiếu niên mang vẻ mặt ủy khuất, Tống Kỳ Diễn thì hơi trợn to hai mắt, uy hiếp thêm vẻ mặt đe dọa, nhìn ở trong mắt Cận Tử Kỳ, bộ dạng lớn như vậy mà ăn dấm chua bay đầy trời có vẻ vô cùng dễ thương.
Sau khi rửa mặt chải đầu rồi ngủ một giấc bổ sung, khi Cận Tử Kỳ tỉnh lại đã là buổi tối, Tống Kỳ Diễn vẫn còn ôm cô ngủ đến quên trời quên đất. Nhẹ nhàng đẩy cánh tay của hắn ra mà bước xuống giường, cô nghe thấy bụng mình kêu ùng ục.
Cô cười cười. Cô đói bụng rồi.
Cận Tử Kỳ sửa soạn qua loa một chút, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng rộng thùng thình kết hợp với chiếc quần bó màu đen, kéo lê một đôi dép kẹp đi xuống lầu, một đầu tóc dài ngang mông đen như mực rối bù, khiến cho cô nhìn qua trông giống như một đứa trẻ con còn chưa ngủ tỉnh.
Trong căn hộ này của Tống Kỳ Diễn được trùng tu không giống vẻ giản dị bên ngoài, không gian cũng rất lớn, cô xuyên qua đại sảnh rộng rãi, một người giúp việc đang bưng một cái khay trùng hợp đi ngang qua, quẹo vào một căn phòng khác sau đó tay không đi ra ngoài.
Cận Tử Kỳ âm thầm
bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng, đã đoán được trong phòng kia là để làm gì.
Cô ôm lấy cái bụng khô quắt của mình, sau khi người giúp việc rời đi thì đến gần căn phòng đó, mang theo chút tâm lý rình coi.
Như cô mong muốn, bên trong thật sự là phòng bếp.
Trong giờ phút này có lẽ đây là nơi Cận Tử Kỳ thấy đẹp nhất trong cuộc đời.
Phòng bếp to như thế với sàn nhà sạch sẽ, vị đầu bếp được huấn luyện nghiêm chỉnh mắt nhìn thẳng đang cùng vài người giúp việc bày biện thức ăn.
Quan trọng nhất là, trên bàn được sắp đặt chỉnh tề. Mà trên chiếc bàn chỉnh tề này được bày đầy thức ăn ngon. Chúng đang nóng hổi mời gọi cô đến.
Thịt bò phi lê với nước sốt hạt tiêu đen. Mì ý đi kèm với bông cải màu xanh lá cây. Tôm hùm nướng sốt cà ri kiểu Pháp, Salad cua, cá trích chiên với nước sốt trứng, cá bơn nướng, vịt trời quay lạnh, trứng cá đỏ, trứng cá muối.....Trên chiếc bàn còn rất nhiều loại mỹ thực xa hoa không biết tên gọi cùng với rất nhiều món tráng miệng có tạo hình đáng yêu.
Khi Tử Kỳ nhìn thấy bánh kem chanh dây màu vàng cam được rắc bột đường trắng trên mặt thì cô cũng nghe được bụng của mình bắt đầu hát ca thật lớn.
"Cô gái, phòng bếp là nơi quan trọng, người không phận sự chớ vào."
Tử Kỳ đang nhìn chằm chằm chén bánh chanh dây kia đến ngẩn người, chợt nghe sau lưng truyền tới một giọng nói nghiêm trang.
Cô quay đầu lại, lập tức bị một cái cán muỗng dài hôn lên trán.
"Ách ——" Tử Kỳ sống nhiều năm như vậy vẫn chưa từng bị người ta dùng đồ làm bếp đánh, không khỏi có chút lúng túng.
Mà phía sau của cô, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi có chút đầy đặn, da trắng, tròng mắt màu lam, yên lặng nhìn cô một cái, sau đó nhún nhún vai, rồi vứt cái muỗng cán dài vào trong bồn rửa chén.
Người phụ nữ nọ quan sát Cận Tử Kỳ từ trên xuống dưới một lượt, bên trong con ngươi màu lam thoáng hiện qua vẻ vui mừng yêu thích, "Cô gái rất đáng yêu, tôi tên là Phỉ lí, là đầu bếp chính ở nơi này. Tôi nghĩ cô cần một chút gì đó ấm áp."
Bà chợt lấy đôi bàn tay dính đầy bột mì của mình chà xát vào tạp dề, sau đó kéo tay của Tử Kỳ đi ngang qua chậu nồi chảo được sắp đặt ngay ngắn, đi tới trước một cái bàn, bà thuận tay ấn cô ngồi xuống một chỗ ngồi.
Thần bí nháy nháy đôi mắt màu lam xinh đẹp: "E rằng cô phải chờ tôi hơi lâu một chút, cưng à."
Cận Tử Kỳ quay lại cười khẽ, cũng không cự tuyệt sự nhiệt tình của bà, ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng có ánh mắt rất thân thiện ở quanh đó nhìn sang, cô cũng tỏ ra thân thiện giống vậy, hoặc gật đầu hoặc mỉm cười.
Phỉ Lí đang lắc lư vòng eo đầy đặn, khéo léo đi xuyên qua dãy bàn ghế, lúc trở lại, trong tay đã có thêm một cái khay, trên khay là một chén canh đang bốc hơi nóng hương thơm ngào ngạt.
Ánh mắt dừng ở trên những món ngon cao lương mỹ vị, Cận Tử Kỳ mấp máy khóe miệng, gai vị giác ở lưỡi không yên, trong lòng lại đau khổ: Tống Kỳ Diễn trải qua cuộc sống ở Australia thật đúng là xa xỉ, một mình ăn nhiều món ăn như vậy!
"Súp kem đậu Hà Lan nghiền. Uống vào đi, cô sẽ dễ chịu một chút ."
Phỉ Lí khi quay lại đây trong tay đang bưng một cái khay có chén súp đặt trên đó.
Môi của bà hơi dầy, để cho bà nhìn qua tràn đầy quyền uy, vậy mà giọng nói vui sướng không câu chấp lại nói cho mọi người biết bà là một người rất dễ chung đụng.
"Cám ơn." Tử Kỳ khẽ mỉm cười với bà, sau đó cầm muỗng lên thưởng thức.
"Như thế nào?" Phỉ Lí cười híp mắt nhìn cô.
"Rất ngon. Trên thực tế, khó có thể miêu tả được." Tử Kỳ ngẩng đầu thành thực mà nói.
"Được rồi cô gái, uống nhanh lên một chút đi, thức ăn có thể khiến cho người ta vui vẻ. Đây là một loại ma lực. Chờ một chút, có lẽ cô phải nhận được một cái bánh kem chanh dây. Mới vừa rồi thấy cô nhìn cái đó chằm chằm mà. Bây giờ tôi phải đi xem đám nhỏ kia của tôi một chút, thành thật mà nói không có tôi, bọn chúng sẽ trở nên luống cuống tay chân lên, món ăn chính của bữa tối lập tức phải ra sân."
Phỉ Lí vừa nói vừa di chuyển, đợi đến khi bà nói xong, người đã di chuyển đến phòng bếp lớn bên kia.
Tử Kỳ đang cầm chén canh ấm áp, tâm tình thoải mái mà cười cười.
Ở trong không gian chật chội lại đầy bận rộn như vậy, thế nhưng cô cảm nhận được trong lòng mình an ổn và ấm áp mà từ trước giờ chưa có.
Cũng giống như trong phòng làm việc có tiết tấu cực nhanh, nhưng nơi này hiển nhiên tràn đầy hương vị tình người.
Cô chợt hiểu Tống Kỳ Diễn tại sao nói chờ bọn họ già rồi muốn tới nơi này định cư, cô hiện tại cũng đã bắt đầu hướng tới việc sau này sẽ sống ở một nơi tràn đầy sức sống và vui vẻ như thế này.
Một nhóm thanh niên trẻ tuổi mặc đồng phục đầu bếp, vừa nhìn thấy Phỉ Lí đi vào thì lập tức trở nên nghiêm túc.
Nhưng chỉ là nghiêm túc, mà không phải là sợ hãi.
Tử Kỳ lập tức nghe được Phỉ Lí lớn giọng: "Đúng rồi, bọn nhỏ, đối mặt với thức ăn chúng ta phải nghiêm túc, nghiêm túc, đây là thái độ cơ bản nhất."
Tử Kỳ cúi đầu cười cười, chén canh này mùi vị thật sự tuyệt vời, cô vuốt vuốt con mắt còn nhập nhèm.
Có thể uống được một chén canh như thế này, nói rõ cuộc sống vẫn là rất tốt.
Đúng vậy nha, Tử Kỳ, người của cô còn sống là rất tốt.
Dường như sau khi gặp phải Tống Kỳ Diễn, hết thảy mọi thứ đều bắt đầu thay đổi, bao gồm hạnh phúc. . . . . .
"Trời ạ! Tôi nói rồi cậu không thể vào nơi này. Cậu luôn là khiến cho tôi khó xử. Được rồi, bảo bối, tôi không muốn để cho cậu khó chịu, nhưng mà tôi không thể không nói với cậu, cậu không phải là một đầu bếp. Tôi khuyên cậu vẫn nên nhanh buông tha đi."
Tử Kỳ lần nữa nghe được giọng nói oán trách của Phỉ Lí, nhưng từng chữ đều hàm chứa sự vui vẻ và cưng chiều.
"Tôi tuyệt đối sẽ không dung túng cậu nữa, tôi sẽ không quên năm cậu năm tuổi ấy làm nổ tung cái lò vi sóng tôi yêu thích nhất! Cậu không thể so với cô bé kia, đó là một vị nữ sĩ, hơn nữa," Phỉ Lí giảm thấp giọng nói xuống, nhưng Tử Kỳ vẫn là nghe được, bà nói: "Xem ra cô ấy rất đói bụng. Cô ấy cần năng lượng."
"Phỉ Lí, cháu chỉ sợ dì hiểu lầm, cháu không làm thức ăn, được chưa? Cháu chỉ là tới tìm vợ của cháu."
Giọng nói quen thuộc để cho Cận Tử Kỳ đứng dậy quay đầu lại, thì nhìn thấy Tống Kỳ Diễn cả một đầu tóc đen rối bù đứng ở cửa, tại sao không đi vào, dĩ nhiên là bởi vì bị thân thể cao lớn của Phỉ Lí vừa vặn ngăn ở cửa.
"Oh, bảo bối, chút ý xấu này của cậu rốt cuộc cũng không lừa được tôi nữa, lần trước cậu nói với tôi vào phòng bếp tìm Luân Ân, kết quả cậu đem xúc xích tôi đã tẩm ướp xong cầm đi đút cho con chó dữ nhà bên cạnh ăn."
"Phỉ Lí, lúc này đây cháu thật sự không có lừa dì... Tử Kỳ!" Tống Kỳ Diễn chú ý tới bên trong căn phòng đông nghịt kia có bóng dáng cao gầy của Tử Kỳ loanh quanh liền gọi một tiếng, vừa muốn muốn thoát khỏi Phỉ Lí cản trở, "Phỉ Lí, người đó... Cô gái cầm chén canh chính là vợ mới cưới của cháu, Cận Tử Kỳ."
Phỉ Lí theo ngón tay của hắn chỉ nhìn sang, thì nhìn thấy Cận Tử Kỳ, bừng tỉnh đại ngộ mà há to miệng, lập tức che miệng cười trộm, khóe mắt đáng yêu lộ ra nếp nhăn ở đuôi mắt.
Tống Kỳ Diễn sau khi được Phỉ Lí nhường đường đã đi đến trước mặt Cận Tử Kỳ, buông lỏng mà thở phào nhẹ nhõm, đưa tay sờ sờ đỉnh tóc đen của cô, giống như là một người cha tìm được đứa con bị lạc đường.
Sự hình dung này mới vừa nhảy vào trong đầu của Tử Kỳ, khiến cho cô có phần lúng túng mà đỏ cả mặt.
Tống Kỳ Diễn lại ôm chầm hông của cô, nghiêng người sang hôn lên gương mặt đang nóng lên của cô, rồi quay đầu giới thiệu với Phỉ Lí đã xông vào nơi đây cười khanh khách: "Phỉ Lí, cô ấy chính là soulmate của cháu đã nhắc trong điện thoại."
Soulmate. Bạn tâm giao.
Đánh giá cao như thế, chỉ nguyện trao cho người phụ nữ hắn yêu nhất.
Đáy lòng của Tử Kỳ lộ vẻ xúc động, nghe được giọng nói của Tống Kỳ Diễn, trên mặt của hắn hiện ra nụ cười thoải mái đầy bình yên.
"Tiểu Kỳ, vị này là Phí Lí, đã nhìn anh khôn lớn, coi như là một người mẹ khác của anh."
Phỉ Lí đã vô cùng nhiệt tình mà tới đây ôm lấy Tử Kỳ, còn hôn hai cái lên trên mặt cô, bày tỏ sự yêu thích đối với cô: "Hoan nghênh cháu gia nhập ngôi nhà này, tôi bảo đảm cháu nhất định sẽ thích nơi này!"
Tử Kỳ cũng ôm trở lại người phụ nữ Tây phương thiện lương này, "Cám ơn dì chiêu đãi, cháu rất thích."
"Âu!" Phỉ Lí nhíu mày một cái, "Hiện tại các cháu phải đi ra ngoài rồi. Tôi phải sắp xếp bữa ăn tối. Cưng ơi, những thứ này đều là cố ý chuẩn bị cho cháu đấy, hy vọng có thể khiến cho cháu ăn được ngon lành và vui vẻ."
Lời của Phỉ Lí cũng không phải là tranh công, người phương Tây xưa nay thẳng thắn, nói như vậy cũng bất quá là vì bày tỏ sự hoan nghênh đối với cô.
Tử Kỳ lần nữa đem tầm mắt dừng lên trên những món ăn kia, sự cảm động nhè nhẹ lướt qua nội tâm, cô nguyên tưởng rằng Tống Kỳ Diễn thường ngày cũng dùng bữa ăn như vậy, không nghĩ tới những thứ này lại cố ý làm cho cô!
Tống Kỳ Diễn thấy trên mặt cô cảm động, trên mặt cũng theo đó lộ ra nụ cười vui vẻ, sau bèn kéo cô ra khỏi phòng bếp, "Anh nói rồi, em sẽ thích nơi này , nhất là Phỉ Lí, đối với người khác rất nhiệt tình."
Tử Kỳ cười gật đầu: "Anh nói rất đúng, em đã bắt đầu cảm thấy hướng tới cuộc sống sau này ở nơi đây."
Tống Kỳ Diễn đang kéo cô ở phía trước lại đột nhiên dừng bước, cô kinh ngạc mà ngẩng đầu nhìn hắn, hắn quay người qua, cười đến mức nheo lại tròng mắt đen, sau đó ôm lấy hông của cô, cúi người xuống hôn cô.
Là một nụ hôn truền miên. Tuy nói là hôn, càng giống như là một loại phương thức biểu đạt sự vui sướng.
Bên cạnh phát ra tiếng kinh hô thật thấp, mang theo ý cười, Tử Kỳ khép hờ mắt nhìn thấy một người giúp việc che miệng từ bên cạnh chuồn qua, cô thậm chí có thể đoán được ở cửa phòng bếp sau lưng ẩn núp bao nhiêu ánh mắt đang nhìn lén.
Vậy mà, lần này, cô cũng không đẩy Tống Kỳ Diễn ra, mà vòng lên cổ của hắn, khiến cho nụ hôn này sâu hơn.
Tống Kỳ Diễn, cám ơn anh, dẫn em đến nơi này, để cho em cảm nhận được một loại cảm giác gọi là gia đình chân chính!
-------------
Dùng xong bữa ăn tối, Tử Kỳ nhìn sang cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, tròng lòng đã sớm không kềm chế được thoáng rung động.
Cô vẫn mặc quần áo hưu nhàn tùy ý, mà Tống Kỳ Diễn cũng mặc quần thường và áo sơ mi, hai người tay trong tay đi trên phố ở Sydney, rất nhanh lại bị bao phủ trong giữa đám đông.
Nơi này đối với Tống Kỳ Diễn mà nói cũng không xa lạ, Tử Kỳ giống như cái đuôi nhỏ đi theo phía sau hắn, Australia rất nhiều dân di cư, dẫn đến việc đi ở trên đường có thể nghe được nhiều ngôn ngữ khác nhau, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy một vài người Hoa.
Khi họ đang dừng trước một cái quán nhỏ nghỉ chân, lại nghe được tiếng máy chụp hình vang lên, nghe thấy tiếng nên quay đầu lại, là một người ngoại quốc thân thiện, đang cười chào hỏi nhóm người của họ, Tống Kỳ Diễn dường như tập mãi thành thói quen.
"Bọn họ cảm thấy em là một người phương Đông xinh đẹp, cho nên mới chụp ảnh em làm lưu niệm."
Sau khi Tử Kỳ nghe Tống Kỳ Diễn giải thích thì buông lỏng, nơi này không có bọn chó săn điên cuồng, cũng không có truyền thông ký giả thời khắc nào cũng chờ ở nơi đó viết tin tức, chẳng qua là cư dân địa phương có lòng hiếu kỳ thôi.
Hai người đi tản bộ dọc bờ biển cảng Sydney, gió nhiệt đới xế chiều mang theo mát mẻ.
Đứng ở bên cảng, liếc nhìn lại, thì nhìn thấy đối diện là nhà hát Opera Sydney và cầu Sydney, ở trong bóng đêm, nhà hát Opera Sydney được một loạt ánh đèn vàng kim rực rỡ bao quanh, xa xa nhìn lại, nó lại có hình dáng giống như một con nhím quái dị.
Cận Tử Kỳ ngắm nhìn cảnh biển xinh đẹp ở ngoài khơi xa, gió biển lướt qua làm rối loạn mái tóc dài của cô, cô hơi nheo lại đôi mắt đẹp, đôi môi đỏ mọng thoáng xao động mà cong cong, tựa hồ là lần đầu tiên bản thân được nhìn thấy hình dáng độc đáo xinh đẹp của nhà hát Opera Sydney.
Tống Kỳ Diễn lẳng lặng nhìn sang khuôn mặt cô dưới ánh đèn vàng, dựa vào gần như vậy, có thể ngửi thấy được hương trà xanh trên người cô toả ra phảng phất, hắn đã biết, hương thơm này là do cô quanh năm pha trà mà lưu lại ngấm vào trong xương cốt.
Cũng là cổ hương vị này đây, bao giờ cũng có thể như có như không khiêu khích trái tim của hắn, khiến cho hắn khắc chế không được muốn dựa vào gần cô.
Cảm nhận được ánh mắt bên cạnh nóng bỏng, Tử Kỳ thu hồi tầm mắt quay đầu nhìn sang Tống Kỳ Diễn, hắn đang từ từ mà đến gần tới đây, mắt thấy hắn muốn hôn qua, Tử Kỳ lại đột nhiên đi trước một bước chặn lấy bờ môi của hắn.
Một nụ hôn có chút nhiệt tình, mặc dù chỉ là môi đụng môi, đáng quý chính là Cận Tử Kỳ chủ động.
Tống Kỳ Diễn cao hứng nên có chút ngẩn người tại đó, Cận Tử Kỳ nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của hắn, vội ho một tiếng, mặt cũng hơi nóng lên, "Em thấy bên kia có người ở làm hoạt động gì đó, đi xem một chút đi."
Nói xong, mắt không dám nhìn hắn, tiếp tục đỏ mặt bước nhanh tới, đi chưa được mấy bước, bàn tay lại lần nữa bị chộp vào một lòng bàn tay ấm áp khô ráo, bên tai là giọng nam trầm thấp quen thuộc: "Cùng đi."
-----------
Dựa lưng vào nhà hát Opera Sydney, trên phố vào buổi tối vô cùng nhân văn.
Vô số nhạc sĩ vô danh ở trên phố trình diễn trực tiếp.
Khi họ không còn cách nào tiến vào nhà hát kịch Sydney để được ngắm nhìn kỹ vẻ đẹp thanh lịch ưu nhã của nó, ở bên cạnh nhà hát có những người đi đường không mua được vé đang nghỉ chân cùng tiếng vỗ tay, đối với bọn họ mà nói đó cũng là một chuyện hạnh phúc.
Có nhím người chơi nhạc, đánh đàn ghi-ta, hát lên ca khúc tiếng Anh đã thịnh hành toàn thế giới mười năm trước.
"Take me to your heart,
Hiding from the rain and snow
Trying to forget but I won't let go
Looking at a crowded street
Listening to my own heart beat
So many people all around the world
Tell me where do I find someone like you girl...."
Cận Tử Kỳ nhẹ nhàng bước lên, cô cảm thấy không cách nào khống chế mình mỉm cười.
Người đang hát là một ca sũ khoảng hai mươi mấy tuổi, giữ lại mái tóc ngang trán thật dài, thân thể gầy gầy, dường như thứ duy nhất có thể chống đỡ là cây đàn ghi-ta rất nặng đeo trên người, chất giọng thuần hậu nghe bùi tai, vô cùng cuốn hút.
Chung quanh không ngừng có đường người hoặc du khách dừng lại thưởng thức, hoặc nhịp nhẹ mũi chân hoặc nơi gõ đầu ngón tay lên cánh tay.
Cũng có cô gái đang say sưa với chiếc camera mini DV (Digital Video) ở đầu đường, từ thần sắc nhìn lên thì đây là người phụ trách của ban nhạc.
Cận Tử Kỳ lúc này vừa khéo đi vào ống kính của cô ta ——
Công chúa Cận gia từ trước giờ vốn không hiểu lắm khi lượn quanh đường cùng người sao cho thuận tiện, nhị thế tổ Tống gia cũng vậy.
Hai người đã chiếm cứ vị trí tốt nhất của ống kính máy quay phim!
"Ơ kìa, anh cản trở tôi." Cô gái đang cầm máy quay phim hét rầm lên, gương mặt rất nóng nảy.
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, mấy giây sau mới ý thức tới đối phương là đang nói chuyện với họ.
"A, xin lỗi." Cận Tử Kỳ trước tiên khẽ gật đầu tạ lỗi với cô bé kia.
Tống Kỳ Diễn kéo Cận Tử Kỳ muốn đi, lại bị cô bé kia ngăn lại: "Ơ kìa, quên đi, các người nói mấy câu đi."
Cô gái dứt khoát xoay thẳng ống kính đến chỗ họ, "Các người đến Sydney để tham quan du lịch sao? Chú này thoạt nhìn có chút nhìn quen mắt. . . . . ." Cô gái lẩm bẩm, "Nhanh nói mấy câu một chút đi." Cô gái bắt đầu thúc giục.
Bị một cô gái nhỏ mười mấy tuổi chỉ huy làm việc, hai đại nhân không tránh khỏi không hiểu ra sao, Tống Kỳ Diễn nhíu mày thật chặt, "Cô là muốn chúng tôi nói xin lỗi lần nữa?"
Cô gái trước tiên đem mặt ống kính dời đi, "Please! Ai bảo các người nói xin lỗi. Mời các người mau nói vài câu yêu thích đối với ban nhạc Hắc Bồ Đào."
Tầm mắt của Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ đồng thời bắn về phía những thanh niên đang diễn tấu kia, lại gật đầu lần nữa ——
Thì ra gọi là ban nhạc Hắc Bồ Đào.
"Tôi nói ông chú và bà thím các người nhanh lên một chút nha!" Cô gái hơi có chút không kiên nhẫn, cào cào mái tóc ngắn màu vàng kim của mình.
"A." Cận Tử Kỳ nghiêm túc gật đầu một cái, lên tiếng, "Bọn họ rất trẻ tuổi, ách, tay chơi Bass so với tay chơi ghi-ta chuẩn hơn, tay trống dường như có chút không tập trung, tay chơi keyboard là hoàn toàn không theo kịp tiết tấu. Tôi nghĩ. . . . . . Ách, họ có lẽ cần một chỉ huy tốt." Lại gật đầu một cái, bày tỏ mình đã nói xong rồi.
Tống Kỳ Diễn nghe Cận Tử Kỳ nói xong, lại nhíu mày xuống, nhìn về phía ban nhạc trẻ đang diễn tấu, cũng theo đó gật đầu một cái, làm như rất đồng ý đánh giá của Cận Tử Kỳ.
Cùng với vài người xem bên cạnh cũng bắt đầu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn những người đang biểu diễn.
Cô gái nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm, dường như không biết nên nói cái gì cho phải.
Cận Tử Kỳ vẫn không phát giác rốt cuộc chỗ đó của mình có vấn đề, sau đó phát hiện âm thanh của màn trình diễn đột nhiên biến mất, người xem bên cạnh tất cả ăn ý lui về phía sau vài bước, mà cô cùng Tống Kỳ Diễn thì bị một đám thanh niên tựa hồ là không có hảo ý vây quanh, trên người bọn họ còn treo đàn ghi-ta và Bass.
"Tại sao cô có thể phê bình người khác lung tung như vậy?" Tay chơi ghi-ta Bass và tay trống bất mãn kêu la, gương mặt đầy oán giận, người hai mươi mấy tuổi, nghe được người khác chất vấn âm nhạc của bọn họ, cũng không thoát khỏi cảm thấy ủy khuất.
Tống Kỳ Diễn vào lúc này coi như đã nhíu chặt mi tâm, đem Cận Tử Kỳ đi ra phía sau mình bảo vệ, gần như trầm ngâm vài giây, mới lên tiếng với những thanh niên đang tức giận bất mãn này: "Ngại quá, bà xã của tôi sẽ không phát biểu sai."
Cận Tử Kỳ đứng ở sau lưng Tống Kỳ Diễn, gật đầu, cảm thấy những lời này của Tống Kỳ Diễn nói ra cũng quá trúng trọng điểm rồi!
"Tôi thấy là các người muốn đến đây phá đám phải không?!"
Cô gái cầm máy quay phim gấp đến độ giậm chân, đã đi đến chỗ mấy tên thanh niên kia hô lên: "David!"
Sau đó có một người dáng dấp vô cùng cường tráng, một nam sinh thân cao khoảng chừng hai thước từ phía sau đám người đi ra.
Ngũ quan góc cạnh rõ ràng, bởi vì đang ở trong bóng đêm nên có phần hơi dữ tợn.
Cận Tử Kỳ không khỏi siết chặt ống tay áo của Tống Kỳ Diễn, đối phương dáng dấp quá mức tráng kiện, còn có nhiều đồng bọn như vậy, nếu như đánh nhau phần thắng của Tống Kỳ Diễn có thể không lớn nha!
Ai ngờ nam sinh gọi David đó sau khi vung tay áo lại không ra tay, mà ngoắc ngoắc ngón tay với Cận Tử Kỳ, chỉ vào đàn điện tử ở phía sau khiêu chiến: "Nếu như cô có thể nói vậy, thế nên cô thử đàn một chút xem sao!"