Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

【Ngoại Truyện】 Đọng Lại Một Giấc Chiêm Bao ( Tô Ngưng Tuyết )


trước sau

"Ngưng Tuyết, vẽ bậy vớ vẩn gì đó, nếu cha con nhìn thấy lại không tránh khỏi bị mắng một trận!"

Cửa phòng vẽ tranh bị mẹ đẩy ra, tôi cuống quít lấy giấy vẽ phác hoạ trên giá vẽ xuống vò thành viên tròn.

Thưở nhỏ sinh trưởng trong gia đình thư hương môn đệ tại phương bắc, được dạy kèm nghiêm khắc. Lúc bắt đầu biết viết tôi đã hiểu bản thân mình quật cường.

Bởi vì trong nhà không có con trai, cho nên cha đã đem tất cả học thuật của cả đời ông truyền thừa gửi gắm lên trên người tôi cùng người em gái Ngưng Thu, kỳ thật cũng không phải là tôi muốn, nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt hài lòng của cha tôi chỉ biết im lặng.

Ngưng Thu trời sinh tính hoạt bát hiếu động, phản kinh ly đạo, sau nhiều lần tranh chấp, cha đã bỏ qua kỳ vọng cao đối với em ấy, cũng bởi vậy càng thêm coi trọng mà dạy bảo tôi.

Khi Ngưng Thu ở trong hoa viên nhảy dây tôi lại bị cha giám sát đốc thúc luyện tập thư pháp.

Khi Ngưng Thu và bạn bè cùng đi xem phim hay đi dạo phố tôi phải ở trong phòng đàn học đánh đàn dương cầm hoặc là vẽ tranh trong phòng học vẽ.

Khi Ngưng Thu tính tình trở nên càng ngày càng sáng sủa hoạt bát là lúc tôi cũng càng bảo thủ trầm lắng.

Tôi cũng không cảm thấy vận mệnh có cái gì bất công, nếu như sống ở gia tộc như vậy, nhất định phải cần hy sinh một người lúc nhỏ, vậy tôi tình nguyện là mình, nếu như tôi là chị gái nhất định phải gánh vác trách nhiệm của một người chị!

Theo năm tháng lớn lên, trong mắt cha, tôi thấy được càng ngày càng nhiều sự tán thưởng cùng hài lòng, tôi và anh họ chị họ trong gia tộc cùng nhau đi học tiếp nhận giáo dục, đối với năng lực tiếp thu kiến thức cũng vượt hơn bất kỳ đứa trẻ nào cùng lứa.

Tô Ngưng Tuyết mười ba tuổi, với tư chất rất cao đã chiếm được sự tán dương của tất cả trưởng giả trong gia tộc.

Tô Ngưng Tuyết mười bốn tuổi, tại bữa cơm giao thừa đoàn viên, đại gia trưởng nhà họ Tô sau khi uống xong nói năng có khí phách quả quyết: "Trong con cháu hiện tại Ngưng Tuyết được lòng ta nhất, nhu thuận hiểu chuyện, thông minh chững chạc, sợ là ít có chàng trai nào xứng với!"

Anh chị em cùng thế hệ, tất cả ném vào tôi ánh mắt hâm mộ, trong gia tộc này, có bao nhiêu hậu sinh vãn bối có thể được ông cố già như thế ký thác kỳ vọng khen ngợi?

Nhưng mà bọn họ lại không biết, sự quả quyết như vậy giống một cái gông xiềng vô hình, từ nay về sau thậm chí mấy mươi năm tôi đều bị vây khốn vào đó, sau một đêm đó, Tô Ngưng Tuyết tôi không còn có cơ hội tìm kiếm tự do!

Bọn họ chưa từng hiểu, tôi chưa bao giờ nghĩ tới xứng hoặc không xứng, tôi cũng vậy từng len lén xem qua tiểu thuyết em gái giấu ở dưới gối, mặc dù từ nhỏ được bồi dưỡng lý trí để cho tôi đối với tình tình ái ái ở trong đó khịt mũi coi thường, nhưng cũng trong lúc vô tình khát vọng có một người có thể yêu tôi vô điều kiện như vậy.

Không cần tôi nhu thuận lanh lợi, không cần tôi trầm ổn tỉnh táo, không bởi vì tôi học thức uyên bác, cũng không bởi vì tôi sắp trở thành người đời sau ưu tú nhất mới nổi của nhà họ Tô, đơn giản bởi vì tôi là tôi, cho nên mới yêu tôi.

Chẳng qua đó là suy nghĩ nhất thời, tư tưởng như vậy chính là phản kinh ly đạo đi trong miệng của cha thôi!

"Ngưng Tuyết, chiều hôm qua thầy dạy Piano nói con luyện đến một nửa liền len lén chạy đi, chuyện gì xảy ra?"

Tiếng mẹ hơi có vẻ không vui mà lên tiếng trách móc đã kéo dòng suy nghĩ đang bay xa của tôi trở lại, tôi siết chặt giấy phác hoạ ở trong tay, vừa dọn dẹp bàn vẽ vừa trả lời mẹ: "A, chẳng qua là cảm thấy hơi mệt chút, trở về phòng nghỉ ngơi thôi."

Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ có chút bất đắc dĩ, bà giống như là danh môn quý phụ truyền thống khi đó, mặc sườn xám ưu nhã đi tới, nhìn qua đôi mắt của tôi cũng giống cha, tự hào, hài lòng cùng áy náy.

"Nếu quả như mệt mỏi cũng đừng vẽ, chiều nay Ngưng Thu muốn cùng bạn học đi xem phim, con cũng đi đi!"

Một tấm vé xem phim nhét vào trong tay của tôi, bàn tay của mẹ mềm mại ấm áp mà bao dung, mẹ đi rồi, tôi không nhìn đến tấm vé xem phim, mà là cúi đầu nhìn qua một ít giấy phác hoạ đã bị vo thành viên tròn nhăn nhúm.

Phòng vẽ tranh yên tĩnh chỉ có hô hấp của mình, tôi một lần nữa mở ra tờ giấy đã có nhiều nếp nhăn, đập vào mắt rõ ràng là một con chim tước giương cao cánh - -

Tô Ngưng Tuyết cũng khát vọng ra khỏi lao tù của nhà họ Tô, tự do tự tại trên không trung bay lượn.

Nhưng mà cô ấy không thể, cũng không bay ra ngoài được.

Buổi chiều hôm đó vốn là đi xem một bộ phim điện ảnh hài, với tính cách tinh quái Ngưng Thu lại tạm thời thay đổi chủ ý, lôi kéo tôi đi xem một bộ phim điện ảnh nước ngoài, tôi cũng không biểu hiện ra bao nhiêu hào hứng.

Thậm chí khi xem đến phần cuối tình tiết nam chính nữ chính cùng tự tử vì tình thì tôi xiết chặt lông mày.

Tôi không cách nào gật bừa với thứ tình cảm động một chút là tự sát, chỉ coi là xem một bộ phim không hay ho nực cười thôi.

Cho đến về sau, tôi mới biết được, bộ phim điện ảnh gần như bị tôi khinh bỉ gọi là "Romeo và Juliet".

Ngay thời đại lúc ấy, con gái mười chín tuổi nên gả làm vợ người, từ đó giúp chồng dạy con.

Cho nên, bình thường khi con gái mười lăm mười sáu tuổi trong nhà đã vội vàng thu xếp gặp tìm những thanh niên trẻ ưu tú thích hợp khắp bốn phía.

Đêm sinh nhật mười sáu tuổi của tôi, lần đầu tiên hôn nhân đại sự của tôi được mang lên trên bàn nghị sự của gia đình.

Tôi vẫn còn nhớ một chút, đưa tiễn những vị khách đến chúc mừng trước đó về, người một nhà sau khi ăn xong ngồi ở trong phòng khách tán gẫu.

Ngưng Thu mang một miếng bánh ngọt nhỏ cho tôi, hơn nữa còn nhiệt tình hôn lên má của tôi một cái: "Chị, sinh nhật vui vẻ!"

Lời nói và việc làm của nó đã thành công đổi lấy cái nhìn chằm chằm của chủ gia đình, nhưng Ngưng Thu lại khinh thường mà bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, đá dép ra khỏi chân, rồi hai chân dựa vào vai tôi, toét miệng hí mắt cười.

Tôi yêu quý cô em gái này, nó giống như là một Tô Ngưng Tuyết khác đã lấy được tự do, cho tôi khát vọng cuộc sống sinh hoạt vô câu vô thúc phát huy phải vô cùng tinh tế.

Nhưng mà tôi còn chưa kịp ăn một miếng bánh ngọt, đã bị lời của cha làm cho hoảng hốt ngây người.

Lúc nói chuyện trong tay của ông còn cầm một viên cờ trắng, cúi đầu nhìn bàn cờ đã bày ra quân trắng quân đen.

Mẹ ngồi ở bên cạnh ông, lẳng lặng bưng lên một ly trà xanh.

Giữa khói trà lượn lờ, hai người ngồi chung một chỗ vẫn như xưa là một đôi bích nhân tao nhã không giảm.

Sau đó, cha đặt quân cờ xuống, không biết từ nơi nào móc ra một tấm hình đặt ở trên bàn trà.

Ngưng thu sớm đã có lòng hiếu kỳ tinh nghịch mà cầm ảnh chụp lên lật xem trên dưới trái phải triệt để.

Cha bình thản trình bày: "Ông già nhà họ Cận có con trai tuổi so với Ngưng Tuyết chúng ta cùng tuổi, cuộc sống khá tốt, tính tình ta thấy cũng có thể được, rất hợp thích với Ngưng Tuyết của chúng ta."

Đó là lần đầu tiên tôi bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về tương lai của mình, lại phát hiện phía trước một mảnh mờ mịt, tìm không được bất kỳ đầu mối nào, mà cha mẹ của tôi một khắc kia đang vì tôi mà an bài con đường phía trước.

Ngưng Thu cầm bức ảnh một hồi, lâu sau lầm bầm một câu: "Người con trai này nhìn qua không tốt, chị gái mới bây lớn, ba cần phải tìm người lớn tuổi hơn chút mới có thể nương tựa."

Ba tựa hồ không quá đồng ý tiêu chuẩn của Ngưng Thu, mày nhíu lại : "Cùng lứa mới có cùng chung đề tài, đối phương cũng là đứa có tài năng, sau khi cưới cũng có thể cùng chị con tương kính như tân."

Ngưng Thu cũng không tranh cãi với ba, nó nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng mang theo ý cười chậc chậc sáp lại gần tôi.

Nó quơ quơ tấm ảnh ở trước mặt của tôi, "Chị muốn gả cho tên nhóc này sao?"

Tôi bị dáng vẻ cố làm già dặn của nó chọc cười, sờ mái tóc dài mềm mại của nó, khóe mắt lại liếc về phía tấm ảnh trong tay Ngưng Thu, nhưng ánh mắt cũng không dừng lại quá một giây rồi không dấu vết mà chuyển đi.

Trong tấm ảnh anh ta đối với tôi, khi đó, vẫn còn là một người xa lạ chưa từng gặp mặt.

Cho nên đối diện ánh mắt mong đợi của Ngưng Thu, tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không muốn."

Nói xong trở tay ôm lấy người của nó, tựa như cười giỡn bổ sung một câu: "Chị muốn cả đời ở cùng em."

Nhưng mà tâm tư của tôi cũng sau đêm nay trở nên nặng nề.

Mặc dù cha không có nhắc lại nữa chuyện hôn sự của tôi, tôi cũng chỉ sẽ ngẫu nhiên nhớ lại, nhưng trong tiềm thức, cái cọc định hôn sự này đã trở thành tảng đá lớn đè ở lồng ngực tôi.

Đêm đó cha lấy ảnh chụp ra, không biết là ông quên mất hay là cố ý để lại, nằm ở trong ngăn kéo bàn trang điểm trong phòng tôi, mỗi khi tôi mở ngăn kéo ra, người đàn ông kia đều ở lẳng lặng nhìn tôi.

Rốt cục vào một ngày nào đấy, tôi không kiềm chế nổi âm thanh giựt dây ở đáy lòng, lấy tấm hình kia ra.

Căn phòng an tĩnh, cửa sổ đóng chặt, tôi đã giống như là một đứa ăn trộm dòm ngó dò xét xung quanh, lòng vốn bình tĩnh lòng nhưng khi nhìn thấy rõ người đàn ông trong tấm ảnh, không, phải nói là bé trai thì từ từ trở nên rối loạn.

Chính là đứa con trai này, về sau sẽ trở thành chồng của Tô Ngưng Tuyết tôi sao?

Tôi nhìn ảnh chụp trong tay, rất lâu sau đó trầm mặc.

Đứa con trai này rất anh tuấn, mặc dù trên mặt còn mang theo một chút ngây thơ, thế nhưng trong ánh mắt sâu thẳm đã hội tụ một con sóng ngầm, đàn ông con trai như vậy về sau tuyệt đối không phải là một hạng người bình thường.

Tôi sẽ không nghi ngờ con mắt của cha, vãn bối có thể khiến cho ông khen không dứt miệng xưa nay cũng không nhiều.

Có thể nghe ra được trong câu chuyện thường ngày ông nói với mẹ, vị hôn phu tương lai này của tôi ước chừng có tám thước cao.

Tôi nhìn người con trai dáng người cao to trong tấm ảnh, nhíu mày lại, rất nhanh đã đi gọi bảo mẫu trong nhà mang
đến cho tôi một sợi thước dây, sau đó đến tường đo đạc, rồi sau đó vẽ ra một đường.

Đứng ở bên tường, tôi nhìn ra kết quả là, tôi đại khái hoàn toàn chỉ đến chóp mũi anh ta.

Cho đến khi ở trên vách tường hiện ra một lằn vẽ, tôi mới giật mình, chính mình thế nhưng làm một chuyện cực kỳ nhàm chán, hơn nữa còn không biết mình vì sao phải đi đo thân cao thấp?

Chẳng lẽ trong lòng của tôi thế nhưng đã từ từ tiếp nhận việc hôn sự này sao?

Cuộc sống trôi qua từng ngày, tâm tư của tôi lại ngày càng hỗn loạn, mà tấm hình kia cũng từ bàn trang điểm chuyển dời đến dưới gối đầu của tôi, giống như lúc trước Ngưng Thu đặt cuốn tiểu thuyết yêu thích ở dưới gối để tùy thời lấy ra xem.

Có lẽ mỗi người tình yêu phát sinh đến độ không giống nhau.

Tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới trong sinh mệnh Tô Ngưng Tuyết tôi lại sẽ có một cuộc gặp gỡ như vậy.

Tô Ngưng Tuyết khô khan ngột ngạt cũng bắt đầu khát vọng tình yêu, đối tượng là người con trai độc nhất mà mặt mũi cũng chưa thấy rõ.

Nếu như có thể cho tôi cơ hội chọn lựa một lần nữa, tôi không muốn đem tấm hình kia giấu ở dưới gối để ngủ cùng tôi, lại càng không nguyện ý để cho mình tuỳ tiện trầm luân vào trong cái ao đầm này mà tưởng nhớ một người vừa làm tôi chua xót lại ngọt ngào.

Nhưng mà tôi biết rõ cùng cực cả đời cũng khó mà quên, anh ta mặc quần áo học sinh màu xanh đậm, anh ta nhếch lông mày với đôi mắt hẹp dài đầy căng thẳng, cùng đoàn sương mù tràn ngập ở phía sau anh ta.

Đó là lần gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi, tuyên khắc vào trong trí nhớ của tôi, rõ ràng vô cùng.

Ngày đó, cha lại một lần nữa ở trước mặt người ngoài khen ngợi tài Piano của tôi, đối với từ ngữ trau chuốt hoa lệ mà trống rỗng như vậy, tôi có chăng bất quá là phiền chán, sau đó an phận bước ra tiến vào phòng đánh đàn.

Nhớ tới vẻ mặt cha vẫn kiêu ngạo, nhớ tới bóng hình Ngưng Thu tự do tự tại chạy trốn ở trong hoa viên, tôi đột nhiên cảm thấy một sự vô lực nóng nảy, lại phát hiện trừ lần đó ra tôi lại không có năng lực chống lại!

Vì vậy, tôi ấn phím đàn lộn xộn, nhạc khúc vốn nên là giống như mạch nước ngầm lẳng lặng chảy xuôi, bị tôi khảy đàn thành tiếng ồn giống như sóng to gió lớn, vang dội cả cái đại trạch nhà họ Tô. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra nụ cười cứng đờ của cha trong phòng khách sau đó là khuôn mặt lúng túng, nghĩ đến thế, tôi lại nhịn không được cười ra tiếng, lần đầu tiên, thoát khỏi cái mặt nạ hiểu chuyện tỉnh táo, rõ ràng cười rộ lên.

Sau đó vừa quay đầu liền thấy được mặt cha xanh mét.

Lần đầu tiên phản nghịch kết quả là, trên một cái ghế cao, phạt đứng một canh giờ.

Sự trừng phạt như vậy đối với tôi mà nói, có phần ấu trĩ, cũng có chút mất mặt, đó là phương thức xử phạt giống con nít.

Nhưng là, tôi, Tô Ngưng Tuyết đã mười sáu tuổi .

Nhưng tôi cuối cùng vẫn khuất phục dưới cơn thịnh nộ của cha, vén chân váy dài lên đến mắt cá chân đứng lên trên ghế.

Trong đình viện dưới rặng cây nho, những chiếc lá xanh đang dần dần thay đổi thành vàng, tôi quật cường lưng thẳng tắp, đối mặt với vách tường, không cúi người vò bắp chân đã mỏi nhừ phát đau, mặc cho gió xuyên qua khuỷu tay của tôi.

Trong không khí tràn ngập hương vị của mùa hạ sắp quay về, những hương vị như cỏ xanh, như nhụy hoa, như hạt giống chưa nảy mầm, cũng như con mèo nhỏ phơi nắng mũi chân màu đỏ nhẹ nhàng giẫm ở trên tờ giấy trắng.

Tôi chưa ăn cơm trưa, bụng rỗng cộng thêm thể lực cạn kiệt khiến cho tôi ở trên ghế cao lung lay sắp đổ.

Có lẽ khi té xuống tôi sẽ bị sứt đầu mẻ trán, một dây thần kimh bị thương, từ nay về sau không còn có Tô Ngưng Tuyết thông minh tuyệt đỉnh, chỉ có một người con gái nhược trí si ngốc cười ngây ngô.

Đỉnh đầu chập chờn lá nho rũ bóng râm loà xoà ở trên mặt.

Tôi nhắm mắt, cười cười thật nhạt, thân thể nghiêng ngả về phía sau như con diều đứt dây.

Cách nhiều năm sau, tôi đã quên tôi khiêu chiến chính là cực hạn thân thể hay là cực hạn linh hồn, nhưng mà, tôi vẫn nhớ rõ, lúc ấy nụ cười trên mặt tôi đột nhiên ngừng lại, bởi vì có một cái cánh tay ôm lấy eo tôi.

Từ phía sau, mạnh mẽ hữu lực ngăn trở ý đồ muốn sứt đầu mẻ trán của tôi.

Tôi không quay đầu lại nhìn, nhưng mà nghe được một loạt tiếng xột xoạt, nhìn cái bóng in trên vách tường, người phía sau thấp cúi người, một cánh tay khác của người đó đã luồn qua đầu gối của tôi, sau đó ôm ngang tôi lên.

Trên cành đa trong sân nhà tiếng chim hót lảnh lót.

Trước khi đầu óc tôi vì hỗn loạn mà sắp té xỉu, đã được người ta ôm lấy từ trên ghế xuống.

Tôi dựa sát vào một trong lồng ngực xa lạ, trong mũi tràn ngập một mùi thơm ngát khô mát, những sợi râu nam tính trên cằm đâm lên trên trán của tôi, nhưng tôi không lập tức đẩy anh ta ra.

Động tác của anh ta rất cẩn thận, ôm tôi, tựa như ôm một đứa trẻ mới vừa sinh ra.

Sau đó anh ta thả tôi lại trên mặt đất, thân sĩ thối lui một bước, tôi đè nén cảm giác choáng váng nhìn sang anh ta, trên khuôn mặt đẹp trai trắng nõn được bao phủ bởi một nụ cười nhàn nhạt, trên người mặc quần áo học sinh, nút cổ áo bị anh ta mở ra hết hai nút.

Nhìn qua có chút hương vị phóng túng, nhưng mà anh ta lại cứ lại làm cho người ta có ấn tượng nho nhã lễ độ.

Tôi không biết tôi đã ngẩng đầu nhìn anh ta chằm chằm bao lâu, trong đầu tôi chỉ có mấy chữ - - Cận Chiêu Đông.

Anh ta là đối tượng kết hôn mà cha tôi đã nhìn trúng cho tôi, cũng là bóng hình ngẫu nhiên xuất hiện ở trong mộng.

Tôi đứng ở trước mặt anh ta, quả thật hoàn toàn chỉ đến chóp mũi anh ta.

Có như vậy trong tích tắc, tôi vì kết quả tự mình đo đạc chính xác mà đắc chí, đó là chưa bao giờ có cảm xúc khẩn trương tung tăng như chim sẻ, hai tay của tôi không khỏi ở sau lưng níu chặt.

Ngoại trừ đàn ông con trai trong nhà, tôi vẫn chưa từng ở cùng một chỗ với đàn ông xa lạ bao giờ.

Dường như anh ta nhìn ra tôi không được tự nhiên, liền giải thích: "Bác Tô bảo tôi tới nơi này hái vài đóa hoa về cắm vào bình hoa, chỉ là vẫn chưa tìm được bông hoa nào thì đã nhìn thấy cô - - "

Theo lời anh ta nói tôi lại nghe ra được một ý khác, là cha đã cố ý bảo anh ta đến.

Cha làm như vậy là muốn tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ ngoài ý muốn để cho hai bên bọn họ tăng thêm hảo cảm sao?

Giọng nói của anh ta đang đứng ở thời kỳ đổi giọng, nghe rất thô ráp, rồi lại mang theo sự sạch sẽ chỉ có ở thiếu niên.

Bóng lưng của anh kéo dài trong trời chiều hoàng hôn, tư thế oai hùng cao ngất nhìn qua cảnh đẹp ý vui, tầm mắt của tôi dừng lại trên bờ vai dày rộng của anh ta, vừa rồi dường như mình đã dựa vào ở đó.

Đột nhiên trong lòng có chút ngẩn ngơ, trước khi không khí trở nên ngượng ngừng, tôi dẫn đầu một bước hỏi anh ta: "Anh là - - "

Biết rất rõ ràng thân phận của anh ta, nhưng tôi vẫn nhịn không được muốn đùa dai một chút.

Giờ phút này Tô Ngưng Tuyết đứng ở trước mặt anh ta đã cởi bỏ vẻ trầm lặng bảo thủ trước giờ, giữa lông mày cũng phủ lên vài phần linh khí dí dỏm tương xứng với số tuổi.

"Xin chào." Anh ta nói một hơi tiếng phổ thông lưu loát, rõ ràng , "Tôi là Cận Chiêu Đông."

Tôi mỉm cười với anh ta, đáp lại anh, "Tôi là Tô Ngưng Thu, em gái của Ngưng Tuyết."

Không biết tại sao phải nói dối như vậy, là lo lắng anh ta sau khi biết rõ tôi là vị hôn thê đã định thì không còn để ý không hỏi tôi nữa, hay là muốn mượn thân phận của Ngưng Thu thử dò xét anh ta, ngay cả chính tôi cũng không rõ lắm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện