Khi tôi không còn là Tô Ngưng Tuyết, giữa chúng tôi trong lúc đó đã không còn nhiều mất tự nhiên như vậy.
Tôi giúp anh ta cùng nhau hái lấy vài đóa hoa dâm bụt, thuần thục cắt bỏ những cành lá cao thấp dư thừa không đều.
Lúc ban đầu anh ta có chút cứng nhắc như gỗ đứng ở một bên, xem tôi xử lý
những cành cây dâm bụt kia như thế nào, về sau mới dần dần buông lỏng,
chủ động đi đến gần, tôi ngẫu nhiên sẽ ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Bộ dáng của anh ta so với trong hình không có bao nhiêu khác biệt, tôi
nhón mũi chân lên kéo cành cây dâm bụt, anh ta sẽ vượt lên trước một
bước giúp tôi đè xuống, dáng người cao to cùng bóng dáng nhỏ nhắn xinh
xắn đan xen nhau trong ánh hoàng hôn.
Cho đến khi cha xuất hiện ở trong đình viện, kêu tên của tôi một tiếng, Cận Chiêu Đông nhìn tôi
sửng sốt một chút, nhưng không có biểu hiện kinh ngạc quá nhiều, lúc anh ta nhận lấy cành hoa dâm bụt tôi đưa cho thì cười nhẹ một tiếng.
Dường như rất bất đắc dĩ với tánh tình trẻ con thích trêu đùa như vậy của tôi, nhưng cũng không vì vậy mà mất hứng.
Cùng cha đang sóng vai đi tới chính là ông Cận, ông ấy nhìn tôi không ngừng
hài lòng mà gật đầu, về sau ha ha cười vỗ vỗ vai cha:"Có con gái như
thế, anh Tô thật là may mắn nha!"
Tôi nghe ông Cận tán dương
nên nhu thuận mà cúi đầu xuống, lơ đãng ngẩng đầu lên, lại cùng ánh mắt
của Cận Chiêu Đông giao nhau trên không trung, dường như anh ta nhìn
thấu được sự nghịch ngợm trong lòng tôi, thời điểm dời mắt đi khóe miệng còn xao động ý cười.
Thời gian đó tôi đắc chí mà cho là mình
lừa được anh ta, sau này tôi mới biết khi tôi nhìn thấy anh ta qua tấm
ảnh, đồng thời anh ta hiển nhiên cũng là thấy tôi rồi, mà anh ta lại như không có chuyện gì mà giả vờ không nhận ra tôi, mặc cho tôi ngụy trang
thành Ngưng Thu.
Nghĩ như thế, tôi chỉ cảm thấy muốn tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào, Tô Ngưng Tuyết có bao giờ mất thể diện như thế?
Đó là lần đầu tiên tôi và anh ta gặp mặt, khi chúng tôi gặp nhau lần nữa đã là chuyện mấy tháng sau.
Dưới con đường mòn của sân trường đại học, tôi cầm lấy một quyển sách vừa đi vừa đọc, nhưng không có chú ý tới đâm đầu vào xe đạp, chỉ là sau khi
nghe một tiếng "Coi chừng" tôi đã ngã trên mặt đất.
Xe đạp cũng đột nhiên thay đổi hướng, vô cùng nguy hiểm mà phanh bánh xe lại, tôi ngẩng đầu đã thấy được anh ta.
Anh ta vẫn mặc quần áo học sinh, chẳng qua hiện nay ở trước ngực huy hiệu trường đổi thành chỗ trường tôi học .
Khi anh ta nhìn thấy tôi thì vẻ mặt kinh ngạc, lập tức liền xuống xe vội vã chạy tới đỡ tôi dậy, sau khi nhìn thấy đầu gối tôi bị thương, anh ta
lập tức quay sau lưng hô một tiếng rồi ôm lấy tôi chạy tới phòng cứu
thương.
Anh ta nói: "Hủy Hủy, em trông xe, anh lập tức sẽ trở lại!"
Thì ra là sau xe của anh ta có chở một cô gái nhỏ, buộc tết bím tóc đuôi
sam đơn giản, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, đang lo lắng đỡ xe nhìn chúng tôi càng đi càng xa.
Khi đó, tôi quá xem nhẹ không cho là đúng
hàm ý trong một câu nói chính là sự ăn ý của một đôi nam nữ yêu nhau
cuồng nhiệt, tuy nhiên, lúc ấy trong mắt của tôi chỉ có chàng trai trẻ
kia ôm tôi thở hồng hộc chạy tới phòng cứu thương.
Về sau tôi mới biết được anh ta chuyển trường, mà cô gái được anh ta gọi là Hủy Hủy
kí, là con gái của bạn của cha anh ta, bởi vì thành tích xuất sắc nên
cũng được cử đi học đại học, mà ba người chúng tôi lại còn chung lớp.
Đã quên đoạn năm tháng kia vượt qua thế nào, chỉ là ngẫu nhiên sẽ nghĩ đến ba bống hình bắt đầu dưới đường mòn kia, bây giờ nghĩ lại, tôi trước
sau vẫn là một mảnh dư thừa, chỉ trách lúc trước còn quá trẻ thân hãm
sâu trong đó.
Thời đại đó lưu hành việc ra nước ngoài du học như mạ vàng, cho nên một năm sau tôi đã bị cha an bài xuất ngoại.
Ý của cha là, chờ sau khi tôi du học trở về liền kết hôn, về phần chú rể người được chọn đã chắc chắn.
Ngày đó tôi rời khỏi, Cận Chiêu Đông và Huỷ Huỷ đều đã tiễn đưa tôi, tôi
nhìn sang người đàn ông ngày càng thành thục anh tuấn này, nhưng không
biết nên nói cái gì, chỉ có hóa thành hai chữ: bảo trọng.
Ôm
trong lòng một trái tim của thiếu nữ hoài xuân, tôi bước lên phía trước
đi đến Nước Anh du học, vừa đi đã là ba năm, hôm sau ngày tôi về nước,
lập tức có đại gia trưởng của nhà họ Cận tự mình tới cửa cầu hôn.
Hôn lễ cử hành phải có chút vội vàng, nhưng mà lại vô cùng long trọng, ngày đó tôi gả cho người đàn ông mình nhớ nhung mong chờ hơn một ngàn ngày,
mặc áo cưới đứng ở trước gương tôi thấy được mình thấp thỏm.
Trước đó, tôi cũng chưa gặp lại anh ta, nghe cha nói mấy năm qua anh ta công
tác ở vùng nông thôn, vài ngày trước vừa mới trở lại.
Sự dè dặt
cùng ngượng ngùng của một cô dâu mới khiến cho tôi không có nhiều nghi
ngờ hơn, chỉ là tĩnh đẳng, yên lặng chờ hôn lễ đến.
Đến hôn lễ, anh ta mặc lễ phục màu đen, đầu tóc được chải chuốt cực kỳ chỉnh tề, trước sau như một thân sĩ hữu lễ.
Nhưng mà so với ngày trước mỗi một lần nhìn thấy anh ta giờ đây có chỗ bất
đồng, trong hôn lễ, từ đầu đến cuối anh ta cũng chưa từng cười qua.
Đằng sau buổi lễ kết hôn là tiệc mời rượu, tôi thay đổi một bộ váy đỏ tươi.
Màu lửa đỏ ánh lên càng làm nổi bật đôi gò má trắng nõn của tôi, tôi nhìn
thấy mình ở trong gương làm da cũng đỏ, nhìn vòng quanh chữ hỷ cả phòng, sự vừa lòng thỏa mãn ngọt ngào phủ lên cả khuôn mặt tôi.
Khi đó
tôi không biết, chính là ngày đó, tôi tự mình đeo lên một bộ gông xiềng, tự nhốt mình vào trong một cái lồng giam mới tinh, mà khi ấy khóe miệng của tôi còn tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Buổi tối Cận Chiêu Đông
lại uống say đến không còn biết gì, được thân bằng hảo hữu dắt díu lấy
mới lảo đảo trở về phòng, cơ hồ vừa đụng đến giường đã ngã xuống ngủ
mất, nhưng trên khuôn mặt tuấn lãng có một loại u ám không nói ra được.
Tôi không biết đêm động phòng tân hôn chồng uống đến bất tỉnh nhân sự có
phải tình huống bình thường hay không, chỉ là yên lặng ngồi ở bên giường nhìn anh ta ngủ say, anh ta nhìn qua so với mấy năm trước càng tuấn
lãng chững chạc, làm cho người ta có cảm giác tin cậy.
Tôi rón rén lấy một chậu nước nóng, vắt khăn lông lau mặt cho anh ta, mỗi một cái đều hết sức tỉ mỉ ôn nhu.
Anh ta nhảy vọt qua một thứ quan trọng nhất của trình tự đêm động phòng,
tôi cũng không trách anh ta, chỉ là có chút ngốc nghếch cởi áo khoác
giúp anh ta, sau đó chính mình đi tắm cho sạch rồi cũng đi theo lên
giường nằm ở bên cạnh anh ta.
Ngày hôm sau người nhà họ Cận đối
với chuyện đêm động phòng cũng ngậm miệng không nói, mẹ chồng của tôi
cũng không đến chỗ tôi lấy tấm khăn, dường như bà đã sớm biết sẽ là cái
kết quả này.
Nhưng mà ngoài dự liệu của tôi, trình tự nên hoàn
thành đêm tân hôn, anh ta đã nhảy qua cũng gần một năm. Tôi không biết
là chỗ nào có vấn đề, bởi vì hôn nhân của chúng tôi nhìn qua thật sự rất hòa hài tốt đẹp.
Xuất phát từ sự căng thẳng của phụ nữ nên tôi không nhắc nhở anh ta, chỉ là chờ anh ta nhớ đến - -
Nhớ đến anh ta còn nợ tôi một đêm động phòng hoa chúc.
Thời gian một năm thấm thoát trôi qua, tôi cũng giống như tất cả các phu
nhân khác thỉnh thoảng đánh mạt chược, học một ít kỹ năng cắm hoa, lại
thỉnh thoảng đánh đàn vẽ tranh, cuộc sống trôi qua rất phong phú.
Nhưng trong lòng của tôi, ngày một càng vắng vẻ, cũng càng ngày càng trở nên lo lắng thiệt hơn.
Chồng của tôi, ngày ngày ở trên giường ngủ bên cạnh tôi, vẫn chưa đụng đến
tôi, anh ta cũng sẽ ôm lấy tôi, nhưng mà không hơn, không có một chút
xíu vượt khuôn. Nhiệt độ ấm áp trên cơ thể anh ta, là sự an ủi duy nhất ở tại cái nhà này dành cho tôi.
Tôi cũng từng có những đêm mất ngủ mà học thấu được một cụm từ: đồng sàng dị mộng.
Có một ngày mẹ và Ngưng Thu đến nhà thăm tôi, trong đôi mắt đẹp càng nhìn
càng động lòng người của mẹ lại mơ hồ hối tiếc, tôi không biết bà đang
hối hận cái gì, muốn hỏi lại sợ sau khi hỏi xong thì sự hoà thuận bây
giờ cũng sẽ mất đi.
Huống chi, bây giờ hối hận vẫn còn kịp sao?
Tô Ngưng Tuyết yêu Cận Chiêu Đông cũng không tin tưởng tình
yêu, nhưng lại đổi lấy một cuộc hôn nhân chỉ có cái vỏ, hữu danh vô thật.
Tôi chỉ là nhàn nhạt cười, kỳ thật cũng không có gì hối hận, khi đó thật sự tôi còn yêu anh ta.
Tôi cũng chưa từng thổ lộ với mẹ chuyện tôi và Cận Chiêu Đông đến nay vẫn chưa thực sự làm chuyện vợ chồng.
Chỉ là Ngưng Thu trước khi đi với mẹ, đột nhiên quay đầu lại nói với tôi:
"Chị, em nghe nói bạn tốt ở đại học của chị là Huỷ Huỷ đã kết hôn, chị
có biết không?"
Hủy Hủy? Trong đầu của tôi lập tức hiện ra cô gái thanh tú nhát gan kia.
Ngưng Thu nhìn thấy vẻ mặt tôi khó hiểu, giật giật đôi môi, dáng vẻ muốn nói
lại thôi, cuối cùng lắc lắc đầu: "Không có gì, chỉ là vài ngày trước
nghe được có người nhắc tới cho nên em kể với chị."
Về sau ngẫm
lại, lúc trước mình ở phương diện tình cảm sao mà trì độn, Ngưng Thu ám
hiệu như vậy vì sao chính mình hết lần này tới lần khác không hiểu, còn
muốn quật cường mà đập đầu của mình lên trên tường?
Một đêm kia, ở trên bàn cơm thời điểm ông Cận nói muốn điều Cận Chiêu Đông đi đến Tân
Cương kiến thiết căn cứ, tôi thấy được trên mặt anh ta sự giải thoát,
tâm tình như vậy khiến cho tôi nắm chặt đôi đũa trong tay gắt gao.
Cảm giác ánh mắt của anh ta như không ngừng mà châm chọc tôi nước chảy về
biển đông, thì ra là anh ta vội vã tránh né tôi như vậy.
Ngày anh ta đi, tôi không đến nhà ga tiễn anh ta, trong nhà một mảnh vắng lạnh,
chỉ có tôi lấy lí do ngã bệnh trốn trong căn phòng thuộc về chúng tôi,
nhìn qua những đồ gia dụng lạnh như băng kia, nghĩ thầm - -
Anh ta đi cũng tốt, tối thiểu nhất cả hai sẽ không nhìn nhau sinh chán ghét.
Một mình sống trong căn phòng trống rỗng qua ngày, kỳ thật cũng không phải là không thể được.
Mỗi lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi nhìn lên trần nhà đen nhánh, sẽ nghĩ, quả
phụ chết chồng có phải cũng chính là tình trạng hiện tại của tôi hay
không?
Có đôi khi nghĩ đến sẽ trốn ở trong chăn cười, cười cười lại ướt áo gối.
Đưa tay lau đi, mới phát hiện đã sớm lệ rơi đầy mặt.
Tôi không biết mình đang khóc cái gì, tại sao phải khóc, hay là rơi lệ chỉ là một phương thức thổ lộ tâm tình.
Đại gia trưởng nhà họ Cận đối đãi với tôi không tệ, chỉ cần là tôi lên
tiếng yêu cầu hoặc là muốn làm cái gì, ông ta không nói hai lời sẽ gật
đầu đáp ứng, thậm chí ngay cả vấn đề con nối dõi cũng chưa từng làm tôi
khó xử.
Đúng nha, có cái gì hay mà khó xử, sai cũng không tại tôi không phải sao?
Tôi thường xuyên ngồi ở trên ban công lầu hai, ngẫu nhiên sẽ nghe được mẹ
chồng cùng bạn bè của bà nói chuyện với nhau bàn luận con trai của mình
đối tốt với con dâu như thế nào, mọi sự đều nhân nhượng nàng dâu, tôi
vẫn không khỏi cười lạnh.
Cận Chiêu Đông mặc dù có muôn vàn tất cả cái tốt, nhưng chỉ có một thứ - -
Anh không thương tôi.
Bốn chữ vô cùng đơn giản, lại đủ để cho hình tượng yêu vợ của anh ta trong lòng tôi bị tiêu diệt.
Nếu như không phải là đột nhiên nghe được bên kia căn cứ Tân Cương đột
nhiên phát sinh cháy nổ, tôi nghĩ tôi sẽ vẫn tiếp tục bình thản sống qua ngày như vậy, một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình trông coi ngôi
nhà to như vậy.
Nếu như không phải là chứng kiến trên TV từng
người một được mang ra thân thể đã máu thịt lẫn lộn, tôi sẽ không xúc
động mang theo một cái túi hành lý nho nhỏ dùng gần một tháng lên Thiên
Sơn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi mới hiểu được câu nói kia, ở trong tình yêu ai yêu trước nhất định là kẻ thua.
Tôi yêu Cận Chiêu Đông trước, cho nên đã định kết cục của tôi, cuộc tình
đơn phương vất vả đơn độc này là cuộc sống ràng buộc của tôi, nó làm tôi mất đi chính mình, mất đi tự do, biến thành một đứa ngốc!
Từ nhỏ đến lớn Tô Ngưng Tuyết vẫn luôn là người kiêu ngạo.
Trong khoảnh khắc tôi bước lên chen chúc trong chiếc tàu lửa dơ dáy bẩn thỉu, tôi đã đặt cược với bản thân mình--
Nếu như lúc này đây anh ta vẫn không lay động, như vậy, tôi sẽ không chấp niệm mà sống qua ngày nữa.
Tôi sẽ rời khỏi anh ta, rời đi cái căn nhà vắng vẻ lạnh như băng kia, rời bỏ đoạn hôn nhân không tình yêu với Cận Chiêu Đông.
Từ nhỏ cuộc sống cơm no áo ấm giàu có khiến cho tôi trở nên được nuông
chiều từ bé, mặc dù ương ngạnh không bằng thiên kim đại tiểu thư khác,
nhưng cũng không chịu nổi quá nhiều đau khổ.
Tôi không cách nào
dễ dàng chấp nhận mùi vị khí ngửi và cảnh ngươi đẩy ta chen lấn bên
trong buồng xe, thậm chí khi đến trạm kế tiếp có lúc liền muốn xuống xe
quay về, nhưng khi nhìn thấy bụi hoa dâm bụt đỏ rực như lửa ở ven đường
đang nở thì lại chần chờ.
Tôi cuối cùng không theo đường cũ trở lại, tôi mang theo hành lý, không còn lưỡng lự bất định.
Hai đêm đường xe để cho tôi mệt mỏi không chịu nổi, quần áo vốn sạch sẽ đã
sớm dơ bẩn vì không được tắm giặt, cứ như vậy đầu rối bù mặt dơ bẩn mà
xuống xe lửa.
Người trong nhà cũng không biết tôi tới tìm anh ta, tôi cũng chưa nói cho anh ta biết tôi tới .
Vốn là nín thở một hơi đến đánh cuộc một lần, tôi không muốn khi đánh cược còn chưa mở bàn đã bị phán knock out.
Tô Ngưng Tuyết đối diện với tình cảm vẫn không đủ dũng cảm!
Tôi cũng không có ngờ tới, thời gian mua một túi quýt có thể đủ cho một tên ăn trộm thành công đánh cắp tiền bạc trên người tôi.
Khi tôi mang theo một túi quýt đứng ở đầu đường Ô Lỗ Mộc Tề, nhìn qua những khuôn mặt xa lạ mà lạnh lùng kia, trong đêm rét lạnh, vòng chặt hai
cánh tay của mình, thân thể bởi vì lạnh cùng sợ hãi run lên nhè nhẹ.
Tôi không có tiền, ngoại trừ một túi quýt, cái gì cũng không có!
Nếu như tôi phát một cái điện báo về nhà, có thể lập tức thoát khỏi khốn cảnh, nhưng tôi đã không làm vậy.
Tôi đứng ở trước bưu điện thật lâu, cuối cùng chọn dứt khoát kiên quyết mà mang theo túi quýt đi tìm anh ta.
Có lẽ tôi sẽ chết tại cái địa phương trị an hỗn loạn này, có lẽ tôi sẽ bị
bọn người buôn lậu trói đi, có lẽ tôi sẽ thật sự dưới tình huống cùng
đường mà tìm cảnh sát...
Vô số cái có lẽ, duy nhất chỉ có thứ không dám nghĩ tới, có lẽ tôi rất nhanh có thể tìm đến anh ta.
Bởi vì trong nội tâm tôi rất rõ ràng, anh ta không thương tôi, cho nên, chờ mong bất kỳ điều gì ở anh ta đều là vọng tưởng.