"Ông chủ cậu vẫn còn đang làm việc?" Vừa ra thang máy, Cận Tử Kỳ lập tức nhìn thấy cửa phòng làm việc đóng chặt.
Trâu Hướng vừa chân chó mà mang ghế của mình ra cho Cận Tử Kỳ ngồi, vừa quay mặt liếc vào trong một cái, cố ý đè thấp giọng nói: "Hôm nay có một vị
khách."
"Khách ở đâu?" Cận Tử Kỳ nhận lấy cốc nước anh ta đưa tới, thuận miệng hỏi một câu.
"Ách. . . . . ." Trâu Hướng có chút chần chờ mà chớp mắt xuống, bưng cốc nước của mình lên, dồn sức tu một hơi, mới quơ tay múa chân mà nói rõ: "Tống thị gần đây bận rộn phát triển ở thị trường Châu Âu. . . . . ."
Chẳng qua là không chờ anh ta nói đến trọng điểm, phòng làm việc đột nhiên
truyền tới một tràng Anh ngữ dồn dập mà lưu loát của một người đàn ông.
"Tôi không có biện pháp gật bừa đề nghị này của cậu, các người đã muốn phát
triển ở khu vực Châu Âu, nên cử một kẻ có thực lực tới quản lý, có phải
mấy năm qua làm nông dân đã lâu, ngay cả ý niệm quản lý tối thiểu cũng
đã xốc lên không rõ? Có lẽ chuyện này không nên trách cậu, nhưng cậu
phải nghe ý kiến của người khác!"
"Kẻ quản lý có thực lực? Chẳng
lẽ tôi không chọn lựa được một người cao cấp có ở trong Tống thị sao?"
Tống Kỳ Diễn sắc bén mà hỏi ngược lại: "Định nghĩa thực lực mà tôi và
cậu suy nghĩ có chỗ bất đồng, chúng ta còn có cái gì mà nói nữa?"
Người đàn ông kia cười lạnh: "Frank, nếu như cậu vẫn dùng loại thái độ này,
vậy dự án đầu tư lần này chúng ta không có cách nào khác để nói. Người
cậu chọn cử đi, tôi tin tưởng có ích không? Trên thực tế, lần trước tôi
đều tin phục lý do của cậu, tôi mang theo giải thích của cậu báo lên cho hội đồng quản trị Cảnh Thăng, lại đưa tới một trận giễu cợt. Tống thị ở trong nước là công ty lớn, nhưng nhìn ra toàn cầu, công ty giống như
Tống thị nhiều vô số kể, Cảnh Thăng chúng tôi hoàn toàn không cần thiết
mạo hiểm để tổn thất vài tỷ, nếu không phải bởi vì cậu. . . . . . Chúng
tôi căn bản sẽ không cân nhắc Tống thị."
"Đề nghị này, mấy ngày
nữa tôi sẽ tự mình đi nói rõ với người quyết định của Cảnh Thăng các
người, phiền cậu lại chạy đến đây một chuyến, dừng ở đây thôi." Sau đó,
là tiếng ghế đẩy ra rất nhỏ.
"Frank, bây giờ là cậu đang đuổi tôi đi sao?" Người đàn ông kia không dám tin mà kêu lên.
"Tôi cho là cậu cũng bề bộn nhiều việc, không nên ở chỗ này của tôi mà hao phí thời gian và tinh lực."
Giọng nói của Tống Kỳ Diễn giống như không khí bên ngoài, một mảnh lạnh lẽo, lệnh đuổi khách hạ xuống thật quả quyết kiên định.
Chỗ Cận Tử Kỳ ngồi không xa phòng làm việc, nhìn thấy trên nửa tấm kính mờ
bóng người đung đưa, rõ ràng cho thấy có người muốn ra ngoài, nhưng sau
một khắc, cô lập tức nhìn thấy một bóng dáng cao lớn khác bất chợt bước
tới chặn lại đường đi.
"Frank, cậu biết rõ chuyện tôi muốn nói
cùng cậu nhất không phải chuyện này," Người đàn ông kia có chút tức giận mà nói: "Cậu đột nhiên không một tiếng động bỏ chạy đến Trung Quốc, cậu muốn chơi, tôi có thể tháp tùng, thậm chí nện vào một chút tiền lẻ cũng không sao cả, tuy nhiên cậu không nên......"
"Được rồi, Johnny, tôi tìm người đưa cậu đi xuống." Tống Kỳ Diễn không cho đối phương cơ hội nói tiếp.
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, cũng không mạnh miệng hơn nữa, sau một lát mới nói: "Vậy cũng tốt, chờ cậu suy nghĩ kỹ càng rồi gọi điện thoại cho tôi, chăm sóc cho mình thật tốt, đúng rồi, tôi ở tại Thịnh Thế Hào
Đình."
Nhưng Tống Kỳ Diễn không nói thêm lời nào.
Cận Tử
Kỳ đang nghiêng lỗ tai, cửa kiếng đột nhiên mở ra, cô không còn kịp
chỉnh sửa lại tư thế ngồi rõ ràng giống như là đang nghe lén của mình
nữa, có chút bất đắc dĩ, vì để tránh cho lúng túng, cô vẫn đứng lên.
Kéo cửa đi ra ngoài là một thanh niên mặc một bộ tây trang màu cà phê đậm
ôm người, ngũ quan so với Tống Kỳ Diễn đường nét còn khắc sâu hơn một
chút, điển hình thuộc con lai, da cũng rất trắng, nhưng giữa hai hàng
lông mày lại có một cỗ lệ khí.
Loại người này, bình thường ở trên thương trường oai phong một cõi, nhân vật lợi hại thủ đoạn sắc bén.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Cận Tử Kỳ lại sâu sắc mà ý thức được, đối phương
không đơn giản, nghe trong lời anh ta mới vừa nói kia, nhắc tới Cảnh
Thăng, đầu óc cô chuyển một cái, rất nhanh liền liên tưởng đến ngân hàng Cảnh Thăng ở Anh quốc.
Sau lưng ngân hàng Cảnh Thăng. . . . . . Trong đầu cô tinh quang chớp lóe, là gia tộc Roche ở Châu Âu.
Tống Kỳ Diễn theo sát người đàn ông đó chậm rãi đi ra, trong lúc nhìn thấy
Cận Tử Kỳ ngoài cửa, nhướng nhướng mày, có chút giật mình, nhưng ngay
sau đó lại nhếch miệng, lướt qua người đàn ông kia đi tới trước mặt cô.
Trước mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên tối sầm lại, đồng thời cô thu hồi tầm mắt
đang nhìn người con lai đối diện, có một bàn tay thuôn dài ấm áp giúp cô vén nhẹ vài sợi tóc mai rơi ra lộn xộn: "So với dự tính nhanh hơn không ít."
Cận Tử Kỳ hiển nhiên biết hắn chỉ cái gì, mỉm cười, nắm tay của hắn, ánh mắt lại lướt qua hắn nhìn về phía người đàn ông đứng ở
cửa. Như nhau, người đàn ông kia cũng đang đút hai tay vào túi quần ý vị sâu xa mà nhìn bọn họ.
Tống Kỳ Diễn theo tầm mắt của Cận Tử Kỳ quay đầu, thấy thì ra người đàn ông kia vẫn còn chưa rời đi.
Người đàn ông bắt được trong mắt Tống Kỳ Diễn toát ra vẻ không kiên nhẫn mơ
hồ, nhướng đuôi lông mày, thoáng mang theo một chút cười quét mắt nhìn
Cận Tử Kỳ: "Frank, vị tiểu thư này là. . . . . ."
"Vợ của tôi Cận Tử Kỳ." Ngữ điệu của Tống Kỳ Diễn rất bình thản, lại giới thiệu cho Cận Tử Kỳ: "Vị này là Johnny, giám đốc bộ phận cho vay của ngân hàng Cảnh
Thăng."
Ánh mắt của Johnny sáng lên: "Có người phụ nữ phương đông xinh đẹp như vậy, khó trách cậu làm thế nào cũng không chịu quay lại
Anh quốc!"
Cận Tử Kỳ nhìn ra Johnny này cùng Tống Kỳ Diễn hẳn là
quen biết cũ, nếu không khi nói chuyện sẽ không tùy tiện như vậy, nhưng
nhìn ánh mắt của người đàn ông này quả thực khiến cho cô không thích,
giống như là rắn độc đang dò xét con mồi mà mình để mắt tới.
Cho
nên, đối mặt với việc Johnny ca ngợi, Cận Tử Kỳ cũng chỉ là quay lại
cười một cái vô cùng nhạt nhẽo, cử chỉ khách sáo xa cách.
"Thời gian không còn sớm, cậu không chạy trở về sẽ bỏ qua bữa trưa." Tống Kỳ Diễn nhìn xuống bày tỏ.
Johnny cũng không ngại Tống Kỳ Diễn thúc giục, hắn ta chú ý tới bụng của Cận
Tử Kỳ đã nổi lên thật cao, đáy mắt thoáng qua một đường sáng u ám, tiếp
theo ánh mắt liếc về phía Tống Kỳ Diễn lại trở nên cười như không cười.
"Hôm nay tôi không có lái xe tới đây, cậu đưa tôi đến cửa thang máy, hay là bãi đậu xe. . . . . . Thịnh Thế Hào Đình?"
Johnny đi qua trước mặt Tống Kỳ Diễn vài bước, hàng mày
thanh tú khẽ nhíu,
"Mỗi lần cậu quay lại Luân Đôn, tôi và Jane bất kể có bao nhiêu việc
bận, nhưng mà cũng sẽ đến sân bay đón cậu."
"Xe đã chờ ở cửa." Tống Kỳ Diễn lại chuyển hướng đề tài.
Hắn ôm thật chặt lấy cánh tay của Cận Tử Kỳ, sau đó lại buông cô ra, lướt
qua Johnny đi tới cửa thang máy bấm nút thang máy, sau đó quay sang Trâu Hướng yên lặng chờ ở một bên mà phân phó: "Đưa giám đốc Johnny đi
xuống"
Cận Tử Kỳ không ngốc, ngược lại, có thể nói cực kỳ thông
minh, đâu nào còn không nhìn ra sự kỳ lạ giữa hai người này, Johnny cố ý muốn kéo việc nhà cùng Tống Kỳ Diễn, Tống Kỳ Diễn lại giống như là muốn vứt miếng thuốc cao bôi trên da chó mà thoát khỏi hắn ta.
"Cận tiểu thư, hôm nay thật cao hứng có thể biết cô!" Johnny quay sang cô lễ phép gật đầu chào, rồi đi về hướng cửa thang máy.
Cửa thang máy mở ra, Johnny dẫn đầu đi vào, Trâu Hướng theo sát phía sau,
Tống Kỳ Diễn nhìn cô một cái, không có nói gì, chẳng qua là liếc mắt một cái, sau đó cũng đi vào.
Đến lúc thang máy "Cạch" một tiếng lần nữa khép lại, sau đó hết thảy đều khôi phục yên bình.
Cận Tử Kỳ còn đứng ở tại chỗ, qua mấy giây sau mới nhớ tới hình như mình
quên hỏi Tống Kỳ Diễn muốn đưa Johnny tới chỗ nào, là bãi đậu xe hay là
Thịnh Thế Hào Đình, chẳng biết tại sao, mới vừa rồi thế nhưng thất thần
rồi.
Cô nhìn thấy con số trên thang máy biến hóa, đến lầu một, sau một lát lại bắt đầu lên cao.
Cửa thang máy mở ra, Tống Kỳ Diễn từ bên trong đi ra: "Sao em đứng ở chỗ này?"
Hắn đến gần cô, con ngươi nhìn sang cô đen giống như màu đen của đêm khuya.
"Anh không đưa anh ta trở về?" Cận Tử Kỳ lui về sau một bước, để hắn dễ dàng đi ra.
Tống Kỳ Diễn nới lỏng cà vạt một chút, thở phào một cái thật dài, nghe được
cô hỏi thăm, nheo lại tròng mắt đen nhìn cô, độ cong trên làn môi mỏng
hơi cao, nhưng vẻ mặt làm cho người ta thật khó nắm bắt, "Em muốn cho
anh giữ một mình em ở chỗ này?"
Cận Tử Kỳ giống như là đứa nhỏ
nói dối bị vạch trần, xấu hổ mà quay mặt, bên tai nhất thời có chút đỏ
để cho tâm tình người đàn ông càng thêm khoái trá, hắn đã đưa cô vào
trong ngực, cúi đầu hôn một cái lên gương mặt cô.
"Bây giờ, chúng ta cần làm nhất là tìm chiếc xe đưa chúng ta đi ăn cơm."
Tống Kỳ Diễn nhắm mắt một lát, dùng sống mũi cao thẳng ma sát qua gương mặt
cô, bên môi thở dài một tiếng, sau đó mở mắt ra trong con ngươi mắt khôi phục lại thần thái trước đó, nắm chặt tay cô đồng thời bấm nút thang
máy.
Cuối cùng, Tống Kỳ Diễn mượn xe Tống Chi Nhậm đỗ trong bãi xe dưới hầm.
Chỗ ăn cơm dự định là quán cơm Việt- Quảng Đông bên sông Hoài có tiếng trong thành phố này.
Trang trí cổ hương cổ sắc khiến cho khách đến ăn cơm đều có cảm giác mới mẻ,
bàn ghế chạm trổ hoa văn, đèn cung đình bát giác, bình phong thêu hoa,
không gian mặc dù không lớn, nhưng thắng lợi ở chỗ tinh xảo đẹp đẽ, còn
đốt đàn hương, phong nhã u tĩnh đến cực hạn.
"Dường như ngân hàng Cảnh Thăng đối với tổng giám đốc mới nhận chức anh đây ngầm phê bình, e rằng khu vực mà Tống thị đầu tư khai phát ở châu Âu cũng phải kéo dài
một chút rồi." Sau khi ngồi xuống, Tống Kỳ Diễn tựa như lẩm bẩm mà mở
miệng.
Cận Tử Kỳ lại biết, hắn là đang giải thích với mình chuyện Johnny.
"Đối với anh có ảnh hưởng lớn tới Tống thị không?"
Hắn nghe được cô quan tâm, giữa mày mắt đều là ý cười, biểu tình trên mặt
cũng nghiêm túc, hắn gật gật đầu: "Vốn chính là do những ông già trong
hội đồng quản trị cố ý sắp đặt cho anh, giao cục diện rối rắm ở Châu Âu
cho anh, hai năm qua, nhà họ Tống cũng không còn sáng sủa rực rỡ như mặt ngoài, gian hàng quá lớn, nếu tiền bạc mà mắc kẹt một lần nữa. . . . .
."
Cận Tử Kỳ lại không tim không có phổi mà cười: "Thật may em không phải là cổ đông của Tống thị."
"Yên tâm, tạm thời cũng không được." Hắn kí cô một cái, lời này quá đả kích người nối nghiệp như hắn rồi.
Đợi món ăn được mang lên gần xong, hai người mới bắt đầu ăn, sau đó nghe được động tĩnh sau tấm bình phong bên cạnh.
"Bàn này sao nhỏ như vậy, chúng ta nhiều người thế đâu nào ngồi đủ được?"
Giọng đàn bà mang vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến có chút quen tai, Cận Tử Kỳ
dừng lại động tác gắp thức ăn, xuyên qua một nửa tấm bình phong nhìn
sang, lại thấy được Tôn Lan Phương cả người khoan thai phú quý.
Bà cụ giống như là thái hậu xuất hành được trái vây phải bám, đi cùng
chính là năm người nam nữ ăn mặc đúng mực, một người trong đó, Cận Tử Kỳ biết, trước đó mới vừa gặp qua, là Tôn Hạo!
"Nhìn cái gì nhập thần như thế?" Tống Kỳ Diễn thấp giọng hỏi một câu, cũng theo đó quay đầu nhìn lại.
Có lẽ là ánh mắt của hai vợ chồng họ quá mức sắc bén, người bên kia bình
phong, có một người đàn ông trung niên rất nhanh nhìn sang, theo đó,
những người khác cũng giống như là được nhắc nhở, đồng loạt nhìn sang.
Thật sự thì, Cận Tử Kỳ bực mình nhất chính là đang dùng cơm mà gặp phải
người quen, nhất là người quen cùng mình không hợp nhau, nhưng hôm nay
mọi người hai bên mắt to trừng mắt bé, muốn giả bộ không biết dường như
không còn kịp rồi.
"A? Người này. . . . . . Thế nào hình như là con gái của Chiêu Đông đây mà! Dường như gọi là. . . . . . Tử Kỳ phải không?"