"A? Người này. . . . . . Thế nào hình như là con gái của Chiêu Đông đây mà! Dường như gọi là. . . . . . Tử Kỳ phải không?"
Cận Tử Kỳ nghe được câu này, hơi cau mày lại, chỉ cảm thấy tâm tình tốt đẹp của một ngày hoàn toàn bị phá hư.
Lại nghĩ tới cảnh tượng sáng nay thấy ở cửa bệnh viện, Cận Tử Kỳ lại không khỏi nhìn lướt qua Tôn Hạo thêm vài lần.
Tôn Hạo nhận ra được hai tầm mắt sắc bén bắn về phía mình, hiển nhiên cũng
đoán được là ai, anh ta quay đầu tiến lên đón ánh mắt của Tử Kỳ, sắc mặt cũng không có bao nhiêu biến hóa, gật đầu chào đáp lễ.
Nếp nhăn giữa mày Cận Tử lại càng sâu, hôm nay ngay cả cảm giác áy náy và xấu hổ tối thiểu cũng không có sao?
Đứng ở bên cạnh Tôn Hạo là một người đàn ông trung niên nhỏ gầy, trong lúc
nhìn thấy Tống Kỳ Diễn bên kia bình phong thì ngẩn ra, ngay sau đó lại
vui mừng mở miệng: "Đó không phải là thiếu đổng Tống thị sao? Thật đúng
là khéo mà!"
Nói xong, ông ta liền quay đầu nói với Tôn Hạo: "A Hạo, cùng ba đi tới chào hỏi Tống thiếu đi."
Mắt Tôn Hạo liếc nhìn vợ chồng Cận Tử Kỳ bên kia không có phản ứng, nhìn
sang người đàn ông trung niên rõ ràng vội vã muốn đi làm quen, thoáng
chần chờ: "Ba, bây giờ là lúc dùng cơm. . . . . ."
Người đàn ông trung niên này chính là đương gia của Tôn thị lúc này Tôn Danh Dương.
Tôn Danh Dương vừa nghe Tôn Hạo không muốn đi tới, lập tức có chút chìm mặt, nhưng cũng không nói gì.
Ngược lại đứng ở bên kia Tôn Hạo, người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng
quay sang Tôn Hạo nháy mắt một cái, lôi kéo cánh tay của anh ta: "Mọi
người nói ra vẫn là họ hàng, đi tới chào hỏi một tiếng có cái gì không
đúng? Cùng ba con qua đó đi."
Cận Tử Kỳ ở bên này nghe, hiển
nhiên hiểu Tôn Hạo tại sao từ chối không chịu qua. Không nói tới việc cô không nhận nhà họ Tôn bọn họ là họ hàng, chỉ một Tôn Hạo ở đây thôi
cũng là hạng người mà cô không muốn gặp!
Từ khi bắt đầu nhìn thấy đám người nhà họ Tôn đến bây giờ, Tống Kỳ Diễn cũng không mở miệng, hắn cầm bình nước bên tay lên, lại lấy cái cốc, thong thả ung dung mà rót
một ly trà sâm đưa tới bên tay Cận Tử Kỳ.
"Cố ý đặt cho em, uống một chút đối với việc bảo vệ thai có hiệu quả."
Lời Tống Kỳ Diễn dịu dàng nhỏ nhẹ mà thốt lên, đầy kiên nhẫn, nhìn trong
mắt người ngoài không thể nghi ngờ là hình tượng người đàn ông cưng chìu vợ.
"Chúng ta đi tới lên tiếng chào hỏi họ thôi!" Lần này đề nghị chính là người phụ nữ trung niên đó.
Cận Tử Kỳ nghe được giọng nói nhìn qua, phát hiện người đàn bà kia cùng Tôn Hạo mặt mày có mấy phần tương tự, lập tức hiểu, người này hẳn là Lâm
Ngọc Chi mẹ của Tôn Hạo.
Làm vợ của thương gia, bà cũng hiểu được phải bắt lấy bất kỳ cơ hội có thể để cho mình lên được một tầng cao hơn.
Tôn Lan Phương vẫn không có lên tiếng lại đột nhiên làm khó dễ, đặt mông
ngồi xuống ghế, cứ thế mà gọi nhân viên phục vụ đến châm trà, một tư thế thanh thản, khóe mắt liếc về phía bình phong bên kia.
"Là vãn bối, còn phải để trưởng bối đi tới chào hỏi, lễ phép đều đã đi đâu hết rồi?"
Tôn Lan Phương làm bộ làm tịch nói một tràng chân cao khí ngang, dáng điệu
không giận tự uy, chẳng qua là khi đối thủ là vợ chồng Tống Kỳ Diễn,
hiệu quả cũng giảm đi rất nhiều, thậm chí thành đề tài cậy già lên mặt
Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn liếc mắt nhìn nhau, không đứng dậy, cũng không
trả lời, nên làm gì thì làm uống rượu gì thì uống, nghiễm nhiên xem Tôn
Lan Phương cùng với một đám người nhà họ Tôn trở thành vô hình.
Tôn Lan Phương sau khi nhìn thấy mình bị xem thường, giận vô cùng, chẳng
qua là bà ta vẫn chưa phát tác, Tôn Danh Dương đã đè xuống bàn tay mà bà ta giơ lên muốn vỗ xuống bàn, khẽ ngăn cản: "Cô. . . . . ."
Tôn
Lan Phương bởi vì nghẹn một hơi mà đỏ cả mắt, trong mũi cũng là thở ra
khí thô, nhưng đúng là vẫn còn ẩn nhẫn được, trong miệng hừ nhẹ: "Không
biết mẹ như thế nào mới có thể dạy ra con gái như vậy!"
Những
lời này thành công dẫn tới Cận Tử Kỳ liếc mắt, chỉ bất quá Cận Tử Kỳ
không phải Kiều Niệm Chiêu là loại người một chút thì đã nổ pháo, mặc
dù có chút tức giận, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là hé mắt nhìn, nhưng rồi lại quay đầu đi.
Tôn Danh Dương và Lâm Ngọc Chi lại bởi vì
những lời này của cô mình mà lúng túng một trận, ngược lại nhà họ Tôn
bọn họ còn phải cùng Tống thị làm ăn, lúc này cô thế nào không có mắt
như vậy, cậy già lên mặt trước mặt thiếu đổng Tống thị sao?
Hai
vợ chồng họ ở trong mắt nhau đều thấy đối với Tôn Lan Phương đầy trách
cứ , nhưng ngại vì tình cảm và thể diện cũng không tiện nói thêm gì, ném những lời nói của Tôn Lan Phương trước đó ra sau ót, hai người cùng
nhau đi tới bên chỗ Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ liếc đến mấy người nhà
họ Tôn đang không ngừng đến gần, chân mày nhíu lại càng lúc càng chặt,
thời buổi này xem ra quyền thế xác thực so với tôn nghiêm đáng tiền hơn, dẫn đến đời sau người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên.
"Là Tử Kỳ sao? Cũng đã lớn như vậy, tôi nhớ lần trước gặp cháu, cháu mới
cao như vầy, bây giờ cũng đã trở thành đại cô nương tự nhiên thanh thản
rồi, thật đúng là khí hậu đất đai phương nào thì nuôi dưỡng ra người
phương đó, trổ mã duyên dáng yêu kiều như vậy!"
Tôn Danh Dương
và Tống Kỳ Diễn gặp qua ở bữa tiệc, cũng nghe Tôn Hạo nói qua Tống Kỳ
Diễn và Cận Tử Kỳ thân mật như keo như sơn, cho nên rất rõ ràng, làm cho Cận Tử Kỳ vui so với bất cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng.
Lâm Ngọc Chi vừa đến gần thì quan sát Tống Kỳ Diễn kỹ lưỡng, thấy ngoại
hình khí chất của hắn tất cả đều thuộc thượng thừa, lại nhìn Cận Tử Kỳ
điềm tĩnh ưu nhã ý vị, làm một người phụ nữ, trong lòng không khỏi có
chút hâm mộ ghen tị.
Về mấy chuyện quá khứ đã qua của Cận Tử Kỳ,
trong vòng luận quẩn năm đó cũng là truyền đi ồn ào huyên náo, hôm nay
không những không bị gả thấp đi ngược lại chộp được vào một cửa hôn sự
tốt hơn, không thể nghi ngờ đã khiến cho những phụ nữ không đứng đắn
không thể gả vào được một chỗ như ý phải đỏ mắt.
Lâm Ngọc Chi
cũng coi như là một trong những người phụ nữ như vậy, bà ta nhìn ông
chồng bên cạnh mình cái đầu so với mình còn thấp hơn, trong lòng thổi
thức, nhưng trên mặt vẫn là lộ ra một nụ cười hoà ái của người làm
trưởng bối.
"Đây chính là chồng của cháu Tử Kỳ sao? Tuấn tú lịch sự, Tử Kỳ cháu quả là người may mắn !"
Ngồi ở bàn bên cạnh Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn không hẹn mà cùng uống một hớp trà, nhưng không trả lời bất cứ từ nào.
Nụ cười của Lâm Ngọc Chi trở nên có chút miễn cưỡng, nhìn hai vợ chồng đối với nhóm người họ làm như không thấy, nhìn ông chồng bên cạnh cũng khó
chịu giống mình, vội vàng tự mở đầu câu chuyện: "Những năm này hai nhà
chúng ta rất ít đi lại, khoảng cách lại xa như vậy, Tử Kỳ, cháu sẽ không quên mất mấy người họ hàng chúng ta chứ?"
Cận Tử Kỳ xoay đầu lại, hàng lông mày đen xinh
đẹp nhẹ nhàng khẽ nhướng: "Trong bà con họ hàng nhà họ Cận có họ Tôn sao?"
Lâm Ngọc Chi không nghĩ tới Cận Tử Kỳ sẽ không cho mặt mũi như vậy, lập tức bị đặt ở đấy không xuống đài được, sắc mặt khó coi, nhưng nhìn thần sắc Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt, vẫn là nhịn xuống.
Bà ta nhẹ nhàng đẩy
Tôn Danh Dương một cái, ra vẻ trách cứ mà nói: "Anh cái ông cậu này có
phải làm gì để cho Tử Kỳ mất hứng hay không?" Ánh mắt lại không bỏ qua
động tĩnh của Tống Kỳ Diễn bên kia.
Bọn họ phí tâm lấy lòng Cận Tử Kỳ như vậy, chủ yếu nhất vẫn là con cá lớn Tống Kỳ Diễn này!
Tuy nhiên, Tống Kỳ Diễn từ đầu đến cuối cũng không có bày tỏ gì, cho dù là
Cận Tử Kỳ nói ra lời nói không nể mặt như vậy, hắn ngay cả mí mắt cũng
không có nâng một cái, chẳng qua là vẫn từ từ uống trà.
Trong
lúc nhất thời, hai người Tôn Danh Dương và Lâm Ngọc Chi là cưỡi hổ khó
xuống, ngượng ngùng, hai gương mặt sung huyết đỏ bừng.
Tôn Lan Phương ngồi ở chỗ đó cũng nhìn không được nữa, quay sang Tôn Hạo nói: "A Hạo đỡ ta đứng lên."
Tôn Hạo đưa mắt nhìn cảnh tượng giằng co bên kia, khép hờ mắt, nhưng vẫn theo lời mà đỡ Tôn Lan Phương dậy.
Vì vậy, Tôn Lan Phương giống như lão phật gia thời cổ, không nhanh không
chậm mà vòng qua bình phong, đi tới bên cạnh hai người Tôn Danh Dương,
liếc hai người chỉ biết cam chịu một cái, ngồi thẳng xuống bàn.
Bà lão này. . . . . .
Cận Tử Kỳ nhìn Tôn Lan Phương không mời tự ngồi, giận quá hóa cười, thật đúng là không khách khí!
Tôn Lan Phương không chút nào cảm thấy được mình không thức thời, cau mày, nhìn chung quanh một phen, bĩu môi, bên này so với bàn bọn họ đặt hoàn
cảnh tốt hơn không biết gấp bao nhiêu lần, còn đốt đàn hương, thật là xa xỉ!
Trong phút chốc, cả cái bàn gần đó không khí cũng có chút lạnh xuống.
Cận Tử Kỳ miễn cưỡng mà cười một cái với Tôn Lan Phương: "Không biết lần này ngài lại có gì chỉ giáo ?"
Lời này vừa nghe cũng biết là có ý không hoan nghênh, người biết chuyện nên kẹp cái đuôi chán nản rời đi.
Nhưng Tôn Lan Phương không phải người bình thường, còn là một người thích suy đoán biết giả bộ hồ đồ.
Bà ta thu hồi tầm mắt của mình, "Nhìn hai người các ngươi đúng là ngày
thường thật sự không bạc đãi mình, chọn một chỗ tốt như vậy, so với mấy
bàn chung quanh giá cả cũng phải cao hơn không ít chứ?"
Tôn Lan Phương hỏi một đằng, trả lời một nẻo, khiến cho Cận Tử Kỳ âm thầm cau mày.
Tôn Danh Dương ở một bên lại nhân cơ hội nói: "Nếu trùng hợp như thế, dù
sao đều là người trong nhà, không bằng ngồi chung một chỗ thôi."
Lời này vừa nói ra, hai người còn ở phía sau bình phong bên kia cũng đi theo tới đây.
Vốn yên tĩnh vắng vẻ, không tính là chỗ không khí mở khoáng đãng nhất thời đứng đầy người.
Cận Tử Kỳ nghe lời này của Tôn Danh Dương, lại nhìn động tác rục rịch chộn
rộn của bọn họ, trên mặt lập tức trầm xuống. Lúc này nhà họ Tôn lại biểu hiện nhiệt tình than thiết với cô như vậy, không phải là ham tiền tài
quyền thế của nhà họ Tống ở sau lưng Tống Kỳ Diễn đang ngồi cạnh cô sao!
Cận Tử Kỳ đang muốn nói gì, bàn tay dưới bàn lại bị một luồng sức mạnh giữ
lấy, bàn tay của Tống Kỳ Diễn phủ lên mu bàn tay của cô, trấn an mà vỗ
vỗ, cô quay đầu, lại nhìn thấy khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
Tống Kỳ Diễn tiếp tục rót một ly trà sâm, đưa tới trước mặt Tôn Lan Phương,
thái độ khiêm hòa mà làm động tác "Mời", lại ngẩng đầu quay sang mấy
người đang đứng lễ phép mời: "Nếu gặp mặt rồi thì cùng ngồi thôi."
Cận Tử Kỳ mặc dù vẫn mặt lạnh, nhưng Tống Kỳ Diễn lại là một người có phong thái khiêm tốn, mọi người trong nhà họ Tôn liếc mắt nhìn lẫn nhau,
trong lòng nhẹ nhàng thở ra, khách sáo mấy câu thì thật sự ngồi xuống.
Bọn họ không có chú ý tới chính là, khi cái mông của bọn họ dính vào ghế,
người đàn ông đối diện được bọn họ cho là tính tình ôn hoà đáy mắt
thoáng qua một luồng u quang, ý cười bên khóe miệng càng sâu kín thêm
vài phần.
"Tôi sẽ không gọi từng loại trà cho từng người rồi, xin mời tự nhiên, muốn ăn uống cái gì thì tự mình gọi, đừng khách sáo."
Tống Kỳ Diễn hơi hơi đề cao giọng vang lên ở trên bàn, gọi nhân viên phục
vụ, kêu một loạt những món ăn ngon quý nhất trong quán cơm, ra tay rộng
rãi đổi lấy ánh mắt hài lòng của mấy người nhà họ Tôn.
Vốn là bữa trưa của hai người lại biến thành một cuộc liên hoan, Cận Tử Kỳ không
thể không bội phục Tống Kỳ Diễn, lúc này còn có thể giữ vững nụ cười mỉm bên khóe miệng, ưu nhã cùng ăn, khi người nhà họ Tôn nói, hắn lập tức
làm ra tư thế nghiêng tai lắng nghe, cũng rất ít chen miệng cắt đứt, bộ
dáng khiêm tốn như vậy nhìn ở trong mắt người khác là quả hồng mềm mặc
cho người ta nắn bóp.
Cận Tử Kỳ hiểu rõ tính tình của hắn, lại
đoán được hắn mới không phải là con cừu nhỏ vô hại, nhất là khi chú ý
tới nụ cười khiêm tốn của hắn thì không khỏi rũ mắt khẽ cong khóe miệng, người nào ở trước mặt Tống Kỳ Diễn tinh ranh như vậy, làm thế nào còn
có đường sống để đùa bỡn tâm cơ!
Trừ Cận Tử Kỳ vẫn lạnh lùng,
những người khác đều ăn được rất vui vẻ, nhất là Tôn Danh Dương và Lâm
Ngọc Chi, không ngừng giơ tay lên mời rượu Tống Kỳ Diễn, nhưng cũng bị
vài ba lời của Tống Kỳ Diễn ngăn cản trả về.
Trên đường, Cận Tử Kỳ đứng dậy đi nhà vệ sinh, lúc đi ra, quả như dự đoán, thấy được Tôn Hạo chờ ở phía ngoài!