"Tiên sinh, phiền ngài trước khi rời đi thanh toán hoá đơn một chút."
Tôn Danh Dương đỡ Tôn Lan Phương đưa đám người nhà họ Tôn nghênh ngang đi
ra thang máy, lúc chuẩn bị đến bãi đậu xe lấy xe, có một nhân viên phục
vụ chạy đến trước đại sảnh, trong tay còn cầm bộ đàm.
Khiến cho đám người nhà họ Tôn kinh ngạc không phải do cô ngăn lại đường đi của bọn họ, mà là câu nói kia của cô.
Cái gì gọi là phiền trước khi bọn họ đi thanh toán hoá đơn một chút?!
"Tiên sinh, phiền ngài tính tiền." Nhân viên phục vụ tính tình nhẫn nại, cung cung kính kính mà lại lặp lại một lần nữa.
"A?" Tôn Lan Phương hậu tri hậu giác bị làm cho bỗng chốc choáng váng.
Bình thường bà ta đi ra ngoài ăn cơm, đều là người khác tính tiền, mình cũng không mang theo một phân tiền, giờ phút này, mặc dù nhân viên phục vụ
nói lời này với Tôn Danh Dương, nhưng bà đứng ở phía trước nhất, không
khỏi cảm thấy thể diện mất hết.
Những khách hàng đi ngang qua,
đến đây ăn cơm hoặc ăn cơm tối xong rồi đi đều đem tầm mắt nhìn sang, ở
nơi này quán cơm cao cấp dám ăn cơm chùa, không thể nghi ngờ bọn họ vẫn
là bàn đầu tiên từ lúc khai trương tới nay!
Tôn Danh Dương đã
nghẹn đỏ cái mặt già nua, dưới những ánh mắt hoặc khinh bỉ hoặc xem náo
nhiệt hoặc trào phúng đánh giá, ngay sau đó cổ cũng đỏ bừng, ông ta cắn
chặt răng hạ thấp giọng hỏi nhân viên phục vụ: "Các người không có lầm
chứ?"
"Hai vị khách kia ngồi cùng bàn với các vị đều đã rời đi
trước rồi, các vị ở lại không phải để tính tiền sao?" Thái độ của nhân
viên phục vụ vẫn rất cung kính, cung kính đến mức khiến cho người nhà họ Tôn một chút cũng không tìm được lỗi.
Lâm Ngọc Chi thiếu chút
nữa kinh hô lên: "Cô nói bừa cái gì vậy? Mắt cô chẳng lẽ không thấy, cái bàn này căn bản không phải do chúng tôi đặt, chúng tôi bất quá là được
người ta mời đến bàn này ăn cơm, chúng tôi là khách không phải chủ nhà!"
Nhân viên phục vụ nói: "Cái bàn này là Tống thiếu đặt, món ăn cũng là Tống thiếu đặt, cũng không sai."
Giờ phút này, Tôn Hạo đứng ở cuối cùng đã đoán được là chuyện gì xảy ra,
bọn họ bị Tống Kỳ Diễn sắp xếp vào bẫy, nhưng anh ta không lập tức đứng
ra nói, bởi vì cha nuôi của anh ta rõ ràng cũng đã nghĩ tới!
Tôn Danh Dương nghĩ đến trên bàn cơm Tống Kỳ Diễn biểu hiện khiêm tốn lễ
độ, lại nghĩ đến dáng vẻ Tống Kỳ Diễn lúc gọi thức ăn không chút nào do
dự, còn có nụ cười khách khí của Tống Kỳ Diễn lúc rời đi, chỉ cảm thấy
huyết khí dâng trào, trước mặt bỗng tối sầm thiếu chút nữa xỉu vì tức,
ông ta ở thương trường trà trộn nhiều năm như vậy, đâu từng bị một kẻ
hậu sinh vãn bối như vậy trêu qua?
"Tống Kỳ Diễn đâu?" Nhìn nhân viên phục vụ trước mặt khúm núm, Tôn Lan Phương kiêu căng hỏi.
Trong lòng bà ta cũng là giận đến không nhẹ, Tống Kỳ Diễn mày giỏi lắm, ăn
cơm lại dám không trả tiền, để cho người ta căm tức chính là, nhân viên
phục vụ này không có mắt, lại còn dám đến đòi tiền bọn họ?
Tôn
Lan Phương hít sâu một cái, dùng lỗ mũi hướng về phía phục vụ viên hừ
nói: "Cô đã gọi Tống Kỳ Diễn một tiếng Tống thiếu, nghĩ đến cậu ta cũng
là khách quen ở đây của các người, gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi thử
đến tột cùng cậu ta làm sao mà chiêu đãi khách như vậy!"
Tôn
Danh Dương và những người khác trong nhà họ Tôn cũng là mặt lạnh lùng,
cùng ý giống như Tôn Lan Phương, đều phải chất vấn Tống Kỳ Diễn, nếu
không muốn mời khách cũng đừng mời, như bây giờ xem ra là có ý gì?
Một nhóm sáu người bị ngăn ở trong đại sảnh, càng ngày càng nhiều người hiếu kỳ dừng lại hỏi thăm chuyện gì xảy ra.
Sau khi đợi biết là ăn cơm không trả tiền mà muốn đi, đều đã quay sang bọn họ lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Phục vụ nhìn mấy người nhà họ Tôn này ăn cơm chùa còn hùng hồn như vậy, đối
với cô thét tới thét lui, cũng mất đi kiên nhẫn lúc ban đầu, trong lòng
khinh bỉ bọn họ không biết xấu hổ, trong miệng cũng là không nhịn được
thúc giục.
"Số điện thoại của Tống thiếu làm sao lại để cho chúng tôi biết? Bình thường cũng là nhân viên Tống thị đến đặt trước, tiên
sinh, phiền toái ông tính tiền nhanh lên một chút, tôi còn có chuyện
khác rất bận rộn!"
"Có người nào nói chuyện với khách hàng như cô không?" Tôn Lan Phương lập tức xù lông, bàn tay chỉa thẳng vào chóp mũi nhân viên phục vụ: "Tống Kỳ Diễn dầu gì cũng phải gọi tôi một tiếng bà
nội, cô dám đến đòi tiền tôi?"
Nhân viên phục vụ quan sát đoàn
người nhà họ Tôn một lượt, đều là khuôn người dạng chó, không nghĩ tới
mạo xưng là trang hảo hán, đáy lòng lại dùng sức mà giễu cợt một phen,
không chút lưu tình nể mặt mà nói: "Ngại quá, Tống thiếu thật sự là
không có nói cho chúng tôi biết mới vừa rồi ở trên bàn cơm còn có bà nội đã qua đời của anh ta."
"Cô xét lại cô đi, một người làm công, dám ăn nói với tôi như vậy!" Tôn Lan Phương tức giận quát to một tiếng.
Lâm Ngọc Chi nhìn thấy nhiều người dừng chân nhìn sang, vội vàng lôi kéo
Tôn Lan Phương đang lên cơn giận, khẽ nói: "Cô ơi, chớ xung động, có lời gì bình tĩnh mà nói."
Tuy nhiên, Tôn Lan Phương đời này trải qua quá thuận, vẫn được người ta tâng bốc đến thật cao, đâu chịu nổi chế
nhạo như vậy, đẩy Lâm Ngọc Chi ra đi lên phía trước một bước, "Gọi quản
lý của các người tới đây, tôi muốn tự mình hỏi một chút anh ta dạy cấp
dưới như thế nào!"
"Vị phụ nhân này làm cái gì vậy?" Bên cạnh có một người khách vây xem chợt chen miệng: "Ăn cơm trả tiền, đạo lý hiển
nhiên, nếu như bà muốn ăn miễn phí, nên ở nhà, mà không phải tới nơi
này, đừng nói là gọi quản lý tới, hôm nay dù cho bà gọi chủ quán tới
rồi, nên trả tiền là phải trả thôi!"
"Đúng vậy đúng vậy, lão phu nhân, bà không thể ỷ vào lớn tuổi làm khó người phục vụ"
Thấy Tôn Lan Phương không thức thời như vậy, những người khác cũng có chút nhìn không được, rối rít mở miệng nói chuyện.
"Tôi xem các người ăn mặc cũng rất đẹp, không thể nào ngay cả một bữa cơm mà tiền cũng không trả được nha!"
"Mới vừa rồi chính là tôi tiếp đãi bọn họ, lúc đi vào bọn họ biểu hiện cũng
không thế này, còn cho tiền boa đấy, tôi còn thật sự coi là người có
tiền, không nghĩ tới là lừa gạt mà, không thể so với người có tiền chân
chính!"
Chung quanh âm thanh xì xào bàn tán càng ngày càng lớn
tiếng, vốn là có thể âm thầm kết thúc chấm dứt chuyện này, quả thực là
bị làm cho càng lúc càng lớn, coi như bây giờ có tính tiền cũng không
tránh được nhận hết xem thường, sau lưng bị nhạo báng không dứt.
Chuyện này nếu bị truyền đi, nhà họ Tôn bọn họ cũng đừng ở lại thành phố S, hơn nữa đừng nhắc tới làm ăn ở chỗ này!
Lúc này, Tôn Danh Dương cũng biết không thể cứ như vậy mà lủi thủi rời đi,
chỉ có cởi bỏ hiểu lầm này ngay trước mọi người, mới có thể lấy lại mặt
mũi của ông thậm chí cả Tôn thị!
Ông nói với nhân viên phục vụ: "Tôi nghĩ trong này có chút hiểu lầm, cô lập tức gọi quản lý tới đây đi."
"Đã xảy ra chuyện gì, nhiều khách hàng đều đã vây ở chỗ này như vậy, mấy
người nhân viên phục vụ này còn chưa đi lên tiếp khách?" Biết được trong đại sảnh cải vã, quản lý vội vội vàng vàng mà chạy tới.
Tôn
Danh Dương nhìn thấy quản lý mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng thắt lưng cũng ưỡn càng thẳng, nói: "Nếu quản lý anh đã đến rồi, tôi cũng không quanh
co lòng vòng với anh, trực tiếp nói thẳng thôi."
Quản lý gật đầu, tươi cười rạng rỡ: "Ngài nói đúng."
"Chuyện là như vầy. . . . . ." Tôn Danh Dương bằng vào tài ăn nói luyện thành
bao năm qua, bô bô la la mà nói một trận, nói xong lời cuối cùng bản
thân cũng có
chút miệng khô lưỡi hanh, liếm liếm đôi môi, nói tiếp:
"Người phục vụ này không rõ tình huống, ngăn chúng tôi lại đòi tiền tôi
cũng hiểu, nhưng theo lý mà nói, không nên đòi tiền chúng tôi."
Tôn Danh Dương cũng không phải là không bỏ được số tiền kia, bây giờ nếu
như ông tính tiền vậy thì chứng minh bọn họ ăn cơm quỵt, những người này chỉ trích đều là sự thật rồi, cho nên để ông ta đi đến trả tiền, đó là
trò cười!
"Cái này. . . . . . Vị tiên sinh này, không phải ông
tới tính tiền sao? Tống thiếu và Tống thiếu phu nhân cũng không có trả
tiền, cho nên. . . . . ."
Quản lý làm người kiểu gì vậy? Ở nơi
làm việc hạng sang, mỗi ngày tiếp đãi đều là danh lưu quyền quý lớn nhỏ
trong thành phố này, sớm đã là nhân tinh giữa nhân tinh, đâu nào không
nhìn ra dụng ý của Tống Kỳ Diễn?
Vẻ mặt anh ta bối rối mà nhìn
Tôn Danh Dương, bộ dáng muốn nói lại thôi, rất oan ức, nhìn cái này một
chút lại nhìn cái kia một chút, lại đều đã biểu đạt một ý: nhân viên
phục vụ của chúng tôi không sai, chính là ông phải tới tính tiền!
Tôn Danh Dương giận đến muốn hộc máu, người quản lý này là cố ý thôi? Ông
cũng đã nói rõ sự tình từ đầu đến cuối rõ ràng như thế rồi, anh ta còn
dám giả bộ hồ đồ với ông!
Lâm Ngọc Chi nhìn chồng giận đến thân thể khẽ run, vội vàng vịn Tôn Danh Dương, vuốt nhẹ xuống sau lưng ông.
Bà nhìn quản lý nói: "Chuyện này thật sự không trách được chúng tôi, nếu
không như thế này được không? Nếu Tống thiếu chưa nói rõ ràng, trước
tiên ghi vào sổ nợ cho Tống thiếu, chờ chúng tôi trở về gọi điện thoại
nói với cậu ấy."
Quản lý vừa nghe, kinh hoảng đứng sững lại ở
đường đi: "Tiên sinh, không phải chúng tôi làm khó dễ các vị, thật sự là nơi này chúng tôi quy định là mỗi một bàn người nào đi cuối cùng người
đó chính là người tính tiền. Các vị cũng đừng gây khó khăn cho chúng tôi những người đi làm, vả lại, nếu mỗi khách hàng tới quán cơm của chúng
tôi đều có cách làm như các vị, vậy quán cơm của chúng tôi phải đóng cửa rồi, cái việc ghi sổ nợ này. . . . . . Tôi cũng không làm chủ được,
kính xin các vị chịu trách nhiệm chút."
Tôn Danh Hải cũng không
khỏi nổi cáu, "Chúng tôi giống như là ăn quỵt sao?" Nhìn chằm chằm quản
lý ngăn bọn họ lại, ông ta liều mạng mà đè nén lửa giận trong lòng, bất
quá là ăn bữa cơm còn gây ra nhiều chuyện như vậy, xúi quẩy!
Quản lý âm thầm bĩu môi, không giống sao, các người chính là ăn quỵt! Nhưng
trên mặt, anh ta vẫn giữ thái độ hữu nghị mà giải thích: "Tôi không phải ý này, bất quá, tới chỗ chúng tôi ăn cơm đều là nhân vật có mặt mũi ở
thành phố này, chuyện ký sổ thì quán cơm của chúng tôi cũng là xưa nay
chưa từng có , các vị làm như vậy, truyền đi không xuôi tai phải không?"
Câu nói đầu tiên của quản lý chọc đến điểm trí mạng của Tôn Danh Dương, bọn họ đều là người bên ngoài thành phố, tới thành phố S làm ăn, vốn là gặp phải vấp váp trắc trở nguy hiểm khắp nơi, nếu truyền đi chuyện tai
tiếng ăn cơm không trả tiền, khó bảo đảm thương nhân thành phố này sẽ
không nghi ngờ uy tín và nhân phẩm của bọn họ, tạo thành lực cản đối với việc làm ăn của bọn họ!
"Vậy anh đem giấy tờ mang ra đây đi." Giọng Tôn Danh Dương buồn bực vung tay lên, sắc mặt quả thực khó chịu.
Quản lý như trút được gánh nặng mà cười một tiếng, vẫy vẫy tay nhân viên
phục vụ ở đại sảnh, nhân viên phục vụ hiệu suất cực cao mà cầm tờ hóa
đơn tới đây, đưa vào trong tay Tôn Danh Dương, Tôn Danh Dương vừa móc ví da ngay sau đó liếc hóa đơn một cái.
Một giây kế tiếp, ông ta đã luống cuống mà hô to một tiếng: "Hai mươi vạn!"
Những người khác trong nhà họ Tôn cũng là cả kinh, rối rít tiến lên đây nhìn
giấy tờ, sau đó lại một loạt sắc mặt khó coi, Tôn Lan Phương đứng mũi
chịu sào, không nhịn được tức giận nhìn quản lý chằm chằm: "Các người
tại sao không đi cướp ngân hàng đi, so với giá ở đây nhanh hơn một
chút!"
Lần này, ngay cả quản lý cũng không bằng lòng nữa, chìm
mặt, nhàn nhạt nói: "Không nói đến hai chai Mao Đài, riêng chai Laffey
năm 82 mà các người mở ra cũng phải chín vạn, đây còn là do ông chủ của
chúng tôi giữ gìn cất kỹ, cố ý lấy từ trong hầm rượu cho các người, mới
vừa rồi tôi để cho nhân viên phục vụ xác minh, tuy nhiên uống đến một
giọt cũng không còn dư lại!"
"Vậy xoài tuyết giáp lộ làm thế
nào cũng là cái giá tiền này? Ngày trước tôi ăn ở khách sạn năm sao cũng bất quá chừng một trăm đồng, đến chỗ các người làm thế nào liền là một
ngàn đồng?"
Lâm Ngọc Chi đi qua lật xem hoá đơn nợ vô số lần, cái trán rịn mồ hôi dầy đặc.
Quản lý thật sự giống như quen với việc bọn họ cả kinh sợ hãi, thuận miệng
liền nói: "Trái xoài đó là rạng sáng nay chúng tôi cố ý chuyển đường
hàng không từ Philippines tới, tuyết giáp cũng là từ trong rừng nguyên
sinh trên núi Trường Bạch, có thể không đắt sao?"
Tôn Danh Dương
nghe thấy huyệt thái dương đập thình thịch giống như muốn nổ tung, đối
mặt ánh mắt cười nhạo của mọi người, ông ta vẫn là cắn răng, vẻ mặt nhức nhối mà đưa thẻ tín dụng vào trong tay nhân viên phục vụ, trong lòng
thầm mắng: Tống Kỳ Diễn mày gian trá tiểu nhân!
Bên này, Tống Kỳ
Diễn đang lái xe chợt nhảy mũi một cái vang dội, Cận Tử Kỳ kéo tầm mắt
đang đưa ở bên ngoài cửa sổ về, nhìn thấy hắn vuốt sống mũi của mình,
hỏi: "Bị cảm sao?"
Tống Kỳ Diễn dừng xe ở ngã tư đường, thuận thế đưa mặt của mình qua, "Em sờ sờ thử, có phải nóng lên hay không?"
Cận Tử Kỳ: ". . . . . ."