Nương theo năm mới tới gần, cả thành phố S bao trùm không khí ngày lễ tết vui nhộn.
Bụng của Cận Tử Kỳ cũng càng lúc càng lớn, phản ứng khi có thai đã không quá rõ ràng, vốn là mặt trái xoan bây giờ biến thành mặt tròn rồi, thân thể có chút đẫy đà nhưng không mất đi vẻ yêu kiều, có thêm vài phần phong
tình mà thiếu nữ không có.
Sau khi được phổ biến một đống lớn
kiến thức an thai, Cận Tử Kỳ cố ý đi học bơi lội, căn cứ theo bác sĩ chủ trị nói, bơi lội giúp cho phụ nữ có thai rút ngắn quá trình sinh nở và
giảm tỷ lệ khó sanh phát sinh, về phần huấn luyện viên dĩ nhiên là Tống
Kỳ Diễn.
Tống Kỳ Diễn chỉ cần vừa nghĩ tới mình không có ở bên
cạnh, khi Cận Tử Kỳ mặc đồ bơi sẽ bị đám dê xồm chấm mút, mặc dù trong
tay công việc có bận rộn đi nữa, cũng sẽ không nói hai lời mà bỏ đi tiếp cận bên cạnh cô, chỉ sợ không chú ý một cái là người bị bắt mất.
Chiều ngày giao thừa hôm đó, Cận Tử Kỳ lại do Tống Kỳ Diễn chở đi, dẫn theo
Cận Mỗ Mỗ cùng đi bơi, địa điểm được chọn chính là câu lạc bộ tư nhân
lừng danh cao cấp, ở chỗ này tùy tiện liếc mắt một cái cũng có thể đụng
phải danh lưu quyền quý của thành phố này.
Dĩ nhiên, hôm nay Tống Kỳ Diễn và Cận Tử Kỳ không thể nghi ngờ cũng là một thành viên danh lưu quyền quý.
Bên trong hồ bơi trong phòng là nước ấm, bốn phía đều là khói mờ mông lung
không rõ, trong hồ bơi đều là nam nữ mặc đồ bơi vui chơi thỏa thích,
cũng không vì phanh ngực hở chân mà lúng túng, đều vô cùng tự nhiên vô
tư.
Một góc hồ bơi to như vậy, một nhà ba người, chiếm trọn một vùng nước.
Cận Mỗ Mỗ mặc một chiếc quần soóc hoa hình phim hoạt hoạ, thân thể nho nhỏ
để trần rõ ràng linh lợi, trên cổ đeo một vòng phao cứu sinh hình dáng
con vịt nhỏ màu vàng nhạt, ở trong nước lượn tới lượn lui, bơi đến sung
sướng tràn trề.
Thỉnh thoảng, còn có thể nhân lúc Tống Kỳ Diễn
không chú ý, len lén quấy rầy Cận Tử Kỳ một chút, nhìn thấy Tống Kỳ Diễn xoay đầu lại, nó lập tức xoay đầu đi, bám vào vịt con bơi vòng qua
trước mặt Tống Kỳ Diễn một cách thoải mái nhàn nhã.
Cận Tử Kỳ
bật cười nhìn Cận Mỗ Mỗ vểnh cái mông nhỏ sung sướng mà bơi qua bơi lại, không nhịn được đưa tay ở trong nước gãi gãi lên cái bắp chân mập mạp
của nó, Cận Mỗ Mỗ lấy được ưu ái của mẹ, thay đổi phương hướng muốn bơi
tới, nhưng mà chạm đến ánh mắt mang vẻ cảnh cáo uy hiếp, rụt cổ một cái, chán nản bơi ra xa.
Nhìn sang Cận Mỗ Mỗ sợ hãi mà bơi tới trong góc tự mình vọc nước, Cận Tử Kỳ phản ứng theo bản năng mà quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, Tống Kỳ Diễn đang tựa vào vách hồ, hồ nước
trong suốt không chút nào che giấu da thịt trên lồng ngực săn chắc của
hắn, đôi đồng tử đen kịt, đang yên lặng khóa cô ở trong tầm mắt, không
hề che giấu ngọn lửa bên trong.
Lúc này ở nơi đây. . . . . . Có phải không nên dùng loại ánh mắt này nhìn cô hay không?
Cận Tử Kỳ sờ sờ chiếc gáy thấm nước của mình, mái tóc dài từ đầu đến eo
được búi lên chỉnh tề, lộ ra da thịt nhẵn nhụi của cô, hai vai và cổ
khung xương hình dáng duyên dáng, môi hồng răng trắng, mắt sáng long
lanh, vô cùng mê người.
"Em bơi trước một lát." Cô nói xong, liền nghiêng thân thể của mình xuống hồ bơi.
Cận Tử Kỳ học bơi lội không bao lâu, tư thế không tính là đẹp mắt, nước hồ
bốn phương tám hướng mà tập kích cô, tốc độ của cô không được nhanh và
thoải mái, bên cạnh dưới mặt nước lặng lẽ có thêm một bóng dáng cao to.
Tư thế bơi lội của hắn rất nhuần nhuyễn và thoải mái, giống như con cá bơi thoả thích ở trong nước, nhưng tốc độ so với cô chậm hơn, dường như là
theo phía sau hoạt động của cô.
Ở lòng háo thắng điều khiển, cô
vô thức tăng nhanh tốc độ, khi cánh tay mơ hồ có chút tê dại, thân thể
của cô nhẹ đi, không còn kịp phát ra tiếng kêu lên, người đã bị xách ra
khỏi mặt nước.
Ở trong nước vốn là trọng tâm dễ không yên, hai
cánh tay Cận Tử Kỳ quơ múa loạn xạ vài cái, cánh tay ôm thắt lưng cô
buông lỏng, cô cuống quít bấu víu cánh tay nhếch một cái, sau đó quấn
lấy thật chặt.
Bởi vì khi đó lao ra mặt nước quá gấp, cô bị nước hồ đổ vào miệng, không nhịn được mà ho khan kịch liệt.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng cười vui vẻ trầm thấp, sau khi cô ổn định thân thể của mình, mới phát hiện cả khuôn mặt mình đều đã đối diện một lồng ngực rắn chắc, bắp thịt có đường vân rõ ràng, vừa ngẩng đầu, đập vào mắt
chính là chiếc cằm kiên nghị.
Bốn mắt giao nhau, tầm mắt không chỗ ẩn giấu, chẳng biết tại sao, lòng của cô, nổ vang một tiếng lớn.
Loại cảm giác đó rất vi diệu, cũng rất tinh tế.
Bốn phía nước hồ dâng lên nhấc cô lên cao, cũng đẩy cô gần Tống Kỳ Diễn hơn.
Cô không phải là thiếu nữ không am hiểu tình hình, đối với sinh lý đặc thù có chút rõ rệt nên cũng không kinh ngạc, nhưng lúc nhìn thấy những
người nam nữ khác trong hồ bơi, thật đúng là không nhịn được ngượng
ngùng mà đỏ bên tai.
Tống Kỳ Diễn không nói gì, ôm cô, chỉ là dùng đôi mắt thâm trầm mà nhìn cô không rời.
Có lẽ là do mới từ trong nước đi lên, những giọt nước chảy xuôi theo lồng ngực to lớn của hắn lấp lánh ánh nước.
Cận Tử Kỳ vội ho một tiếng, quay mặt: "Nơi công cộng, chú ý một chút. . . . . ."
Tống Kỳ Diễn khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống, chống đỡ sống mũi của cô,
kéo một cái tay của cô qua, dẫn dắt cô thăm dò từng bộ vị trên thân thể
hắn, cô giống như là sờ tới khoai lang nóng phỏng tay muốn hất ra, hắn
lại nắm càng chặt hơn.
"Nhớ chưa?" Hắn nghiêng đầu khẽ cắn vành tai của cô, cảm giác được hô hấp của cô từ từ gấp gáp.
Giọng nói tràn đầy từ tính, khàn khàn lại trầm thấp, phối hợp với vóc người
cường tráng mê người, không thể nghi ngờ đã trở thành một loại vũ khí
giết các cô gái, Cận Tử Kỳ cũng không thể ngoại lệ, bị trêu đùa giống
như có một cọng lông vũ quấy nhiễu ở trong lòng.
Tim của cô không tự chủ được tăng nhanh mấy nhịp, hơi nóng đột nhiên chui lên gương mặt
cô, "Mỗ Mỗ. . . . . ." Giọng nói của cô ưm ưm không liền mạch, cả người
mềm nhũn vô lực dựa vào trong ngực của hắn.
Cận Mỗ Mỗ đang nhắm
hai mắt lại thoải mái nổi ở trên mặt nước, khuôn mặt nhỏ nhắn như quả
táo đỏ chín mọng, nghe được có người gọi tên của mình, lập tức vèo một
cái mở mắt quay đầu, đưa cổ nhìn ngó khắp nơi.
Nhìn thấy hai vợ
chồng trong bể bơi chàng chàng thiếp thiếp, lập
tức huy động cánh tay và bắp chân nho nhỏ, con vịt con rất nhanh đã chen vào giữa Cận Tử Kỳ và
Tống Kỳ Diễn, nháy nháy đôi mắt to đen bóng.
"Ba ba, có phải trong quần của ba có giấu cái đồ vật gì hay không?"
Cận Tử Kỳ nhìn vẻ mặt Cận Mỗ Mỗ vô hại như con thỏ con, quay sang Tống Kỳ
Diễn chớp chớp đôi mắt đẹp mà khiêu khích, khóe mắt lại dừng ở cái lều
nhỏ chống lên dưới nước, ôm Cận Mỗ Mỗ hôn một cái bẹp thật mạnh.
Tống Kỳ Diễn ra vẻ trấn định, ho khan thật mạnh một tiếng, khóe miệng giật giật.
Cận Mỗ Mỗ thỉnh thoảng lại liếc về phía tình cảnh dưới nước, nhìn thấy ba
ba và tê tê cũng không để ý tới nó, liếc mắt một cái nhìn chính xác, giơ cái bàn tay nhỏ quấy rối muốn tìm kiếm trong nước: "Ba ba, cho Mỗ Mỗ
mượn cái đồ gì đó chơi một chút!"
Động tác này của tên nhóc vô
lại ngoài dự liệu của hai người, Cận Tử Kỳ muốn ngăn cản, cũng đã không
còn kịp nữa, may mắn Tống Kỳ Diễn tay mắt lanh lẹ mà tránh được, trốn
khỏi ma trảo lỗ mảng kia của Cận Mỗ Mỗ.
Tống Kỳ Diễn lại bởi vì
lẫn mất quá mau, cả người ở trong nước lảo đảo một chút, cũng sặc nước
miếng, đôi mắt bởi vì nước vào mà đỏ hồng, vừa ho khan vừa xốc Mỗ Mỗ
đang đập tay đập chân tũm tũm ở trong nước lên.
Cận Tử Kỳ sợ
bóng sợ gió một hồi, sau khi ổn định tình hình bên dưới mới không nhịn
được bật cười, dẫn tới ánh mắt của mọi người chung quanh.
Tống Kỳ Diễn ở dưới cái nhìn soi mói của nhiều người như vậy, cũng không sợ mà
dạy dỗ cái tên nhóc con bại hoại này, ở trên cái mông tròn trịa đó mà
hung hăng vỗ một cái rồi lập tức thả nó lại trong tay, nhìn thấy mặt mày Cận Tử Kỳ cười lên, cũng không khỏi cong khóe miệng.
Cận Mỗ Mỗ
nhíu cái khuôn mặt nhỏ nhắn, xoa xoa cái mông nhỏ, nhìn Tống Kỳ Diễn một chút, lại nhìn Cận Tử Kỳ một chút, phát hiện bọn họ đều đang cười, nó
cũng theo đó ngây ngô mà cười lên.
Lại chơi trong chốc lát, Cận
Mỗ Mỗ hơi mệt chút, ôm lấy cánh tay Cận Tử Kỳ ngáp mấy cái liền, Cận Tử
Kỳ khẽ vuốt ve da thịt mềm nhẵn của nó, Cận Mỗ Mỗ hưởng thụ phát ra âm
thanh hừ hừ.
Cận Tử Kỳ sợ Mỗ Mỗ ở trong nước quá lâu sẽ bị cảm,
lập tức kêu Mỗ Mỗ tỉnh để cho nó bò lên bờ, còn mình cũng theo sát đi
lên, Tống Kỳ Diễn vẫn như cũ nhắm hai mắt tựa vào bên cạnh hồ, nghe được tiếng nước mới mở mắt ra nhìn sang.
"Muốn đi cùng sao?" Cận Tử Kỳ thiện ý muốn mời, đáy mắt lại lóe ra tinh quang trêu cợt.
Tống Kỳ Diễn nhìn Cận Tử Kỳ bọc mình ở trong chiếc khăn lông lớn, theo tầm
mắt cô rũ xuống mà nhìn về phía thân thể mình, hiển nhiên hiểu cô đang
nhìn cái gì, ngượng ngập mà ho khan một tiếng: "Em dẫn con lên trước
đi."
Nói xong, không để cho Cận Tử Kỳ có cơ hội tiếp tục trêu
ghẹo hắn, sau một tiếng phù phù, cả người xông vào trong bể bơi, nhanh
chóng bơi đi không thấy bóng dáng, giống như sau lưng có con mãnh thú và dòng nước lũ đang đuổi theo.
Một góc khăn lông đang xuống ở
bên người bị kéo nhẹ, Cận Tử Kỳ cúi đầu, lại nhìn thấy Cận Mỗ Mỗ cũng
khoác một chiếc khăn hình phim hoạt hoạ, để chân trần, đứng ở bên người
cô ngước đầu: "Kỳ Kỳ, có phải ba ba không thương Mỗ Mỗ không?"
"Mỗ Mỗ tại sao có thể có cái ý nghĩ này? Ba ba thế nào lại không thương con chứ?"
Cận Tử Kỳ lấy chiếc khăn khô lau tóc, giúp nó lau đi nước nhỏ giọt trên mái tóc, sau đó dẫn nó đi tắm.
Cận Mỗ Mỗ đi ở bên cạnh cô, nhìn cô liếc mắt một cái, lại cúi xuống rũ cụp
lỗ tai, buồn buồn không vui mà hừ nói: "Gạt người! Nếu ba ba thương Mỗ
Mỗ, mới vừa rồi tại sao không cho Mỗ Mỗ chơi đồ gì đó giấu ở trong quần
lót!"
Lời này vừa nói ra, người đến người đi trên hành lang phút chốc yên lặng, vô số ánh mắt lả tả mà quét tới.
Cận Tử Kỳ lặng lẽ đỏ mặt, Cận Mỗ Mỗ vẫn như cũ hai mắt vụt sáng lên, vô tội mà tủi thân, mím cái miệng nhỏ, chỉ kém không có đọng lại hai giọt nước mắt, cô chỉ cảm thấy huyệt thái dương mình căng đau từng trận.
"Cái đó. . . . . . Thật sự thì . . . . . ." Cận Tử Kỳ không biết giải thích
thế nào, thở dài, sờ sờ đầu Cận Mỗ Mỗ, cố gắng không để cho giọng nói
của mình nghe vào cứng ngắc: "Chờ con trưởng thành sẽ biết."
Cận Mỗ Mỗ cái hiểu cái không mà nhìn nhìn Cận Tử Kỳ mặt mày lúng túng, gãi
gãi cái ót mình, ồ một tiếng, có chút ủ rũ cúi đầu, hiển nhiên nó đối
với câu trả lời có lệ này rất bất mãn.
Lúc hai mẹ con đi tới
trước tủ chứa đồ, Cận Mỗ Mỗ kéo bàn tay của Cận Tử Kỳ lại: "Kỳ Kỳ, lần
sau mua quần lót cho Mỗ Mỗ, có thể mua lớn một chút hay không."
Cận Tử Kỳ không hiểu nhìn Cận Mỗ Mỗ hai mắt sáng long lanh, mím khóe môi lộ ra má lúm đồng tiền.
"Bởi vì lớn một chút, Mỗ Mỗ có thể học ba ba giấu đồ ở bên trong!" Cận Mỗ Mỗ dương dương đắc ý mà nói.
Cận Tử Kỳ che bít cả mắt, mặc dù biết là lừa mình dối người, vẫn không muốn nhìn đến những ánh mắt hoặc mập mờ hoặc quái dị nhìn sang mình, mà tên
nhóc ngu ngốc này còn tự cho là thông minh mà toét miệng cười.