Editor: Tâm Thường Lạc
Trên thực tế, không chỉ có hai vị nam sĩ sau lưng Cận Tử Kỳ, chung quanh
những người khác bất kể phái nam hay là phái nữ, đồng loạt đều đã đưa
ánh mắt hướng ra cửa, Cận Tử Kỳ cũng không khỏi tò mò nhìn sang ----
Vóc người cao gầy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đường nét kiều mị kết hợp với
trang sức tinh xảo, lúc giở tay nhấc chân tràn đầy phong tình, toàn thân mặc bộ quần áo thể thao tay ngắn màu trắng, càng làm nổi bật làn da
trắng như tuyết của cô thêm óng ánh trong suốt.
Dường như là lo
lắng mình đưa tới chấn động quá lớn, cô mang một chiếc mũ lưỡi trai,
thoáng đè thấp vành nón, mái tóc xoăn màu nâu đậm được cột thành đuôi
ngựa thật cao, theo sự di chuyển của cô mà nhẹ nhàng vẫy động.
"Rất đẹp, có đúng hay không?" Sau lưng lại vang lên âm thanh đầy kinh diễm và thổn thức của một người đàn ông.
Một người đàn ông khác kích động phụ họa: "Có lẽ là con lai, cũng không biết có bạn trai hay chưa!"
"Người đẹp như vậy, chỉ có thể đừng xa mà nhìn không thể khinh nhờn, tựa như hoa hồng đỏ có gai."
Có người đàn ông khác thở dài mà lắc đầu, mặc dù ánh mắt nhìn sang người
đẹp con lai đầy cảm tình cũng không dám tùy tiện đi chào hỏi, có thể
xuất hiện tại nơi này đều không phải là người ở gia đình bình thường,
một khi không cẩn thận, có thể đắc tội người.
Cận Tử Kỳ không
biết "Rất đẹp" định vị chính xác là cái gì, nhưng trong phút chốc khi cô nhìn thấy cô gái đẹp kia, lại cảm thấy nhìn quen mắt, giống như đã gặp
qua ở nơi nào, nhưng vốn không nhớ gì cả.
Đang lúc cô buồn bực, cùng lúc cô gái kia cũng đã ưu nhã đi tới trước bàn ăn.
Cô ấy quay sang một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có chút thân phận
địa vị mà đưa ra bàn tay ngọc mềm mại, dáng vẻ như có muôn vàn lời nói:
"Ngại quá, máy bay trễ giờ, trên đường lại có chút trở ngại."
Trên cổ tay cô gái ấy mang một chiếc đồng hồ, ở dưới ánh đèn phát sáng lấp
lánh, khúc xạ ra thứ ánh sáng lóng lánh như ngọc, Cận Tử Kỳ nhìn thế
không khỏi nheo mắt để thích ứng với cái ánh sáng chói mắt đó, nhưng khi nhìn chiếc đồng hồ trên bàn tay kia rõ ràng hơn thì rất sửng sốt.
Vỏ đồng hồ bằng vàng trắng 18k, khảm kim cương và đá quý màu hồng nhạt
xung quanh, núm điều chỉnh thời gian cũng là vàng trắng 18k, được khảm
một viên kim cương, mặt đồng hồ bằng sapphire, phát ra ánh sáng màu bạc
như ánh mặt trời lan tỏa khắp bốn phía, chữ số La Mã, kim chỉ giờ bằng
thép hình lưỡi kiếm màu xanh lam, dây đeo bằng da, kèm theo với lưng
đồng hồ vàng 18k cũng được khảm kim cương.
Cận Tử Kỳ nhìn chằm
chằm chiếc đồng hồ đó, trong lòng sớm có cân nhắc, kiểu dáng đồng hồ đeo tay này là kiểu có số lượng hạn chế của Cartier, trên toàn thế giới chỉ sản xuất mười chiếc, mỗi một vị danh môn thục nữ nếu có nó đều đã lấy
làm vinh dự, giống như tượng trưng cho thân phận.
Bảy năm trước, khi cô từ Mĩ du học trở về, do hai nhà quyết định cùng Tô Hành Phong
đính hôn, trước thời gian đính hôn, một ngày nào đó, Doãn Lịch chỉ vào
chiếc đồng hồ kiểu nữ trên tạp chí mà nói với Cận Tử Kỳ: "Làm quà cho em khi đính hôn được không?"
Cô chẳng qua cho là khi đó anh bất
quá nói vậy thôi, sau lại mới biết, anh đặc biệt chạy đến Pháp đặt hàng, lại thất vọng mà quay về, tổng cộng cũng chỉ có mười chiếc đồng hồ, mặc dù bọn họ không thiếu tiền, nhưng người có quyền thế so với họ cũng
không phải là số ít.
Bây giờ, ở nơi này nhìn thấy nó trên cổ tay cô gái đó, Cận Tử Kỳ chớp mắt xuống.
Xem ra đây chính là một trong mười thành viên Đại tiểu thư có quyền thế.
Nếu như cô không nhớ lầm, lúc ấy cùng sản xuất với kiểu đồng hồ này còn có
một kiểu dành cho nam, cùng với kiểu đồng hồ nữ này đúng là đồng thanh
đồng điệu, hơn nữa cả hai kiểu lấy ý nghĩa "Chung tình cả đời" chính là
mánh khoé để thu hút con mắt của người trong giới thượng lưu.
Đến khu vực ăn
uống, không ít chủ của các công ty có chút tuổi đều rối rít
đứng dậy bắt tay với cô gái đẹp, nhưng cô gái đẹp đó có chút không yên
lòng, đôi mắt xinh đẹp hơi có vẻ lo lắng quét nhìn chung quanh, trên
gương mặt tinh xảo toát ra vẻ mất mác không dễ dàng phát hiện.
Bàn tay đang cầm ly nước của Cận Tử Kỳ không khỏi nắm chặt, trong đầu của
cô thoáng giật mình, rốt cục nhớ tới đã gặp qua cô gái đẹp này ở đâu
rồi, sân bay, lần trước đưa tiễn mẹ con Thanh Kiều, đã gặp phải mẹ của
cô bé gái!
Không nghĩ tới, ở chỗ này lại nhìn thấy cô ta.
Bởi vì gặp qua một lần, Cận Tử Kỳ không nhịn được nhìn cô ta thêm lần nữa,
nhìn sang cô gái với nét đẹp lai Tây ấy, cô liền nhớ tới Johnny thường ở bên tai cô vô tình hay cố ý nói tới Jane Rochelle.
Bên kia, mặt
mũi của cô gái đẹp đó đột nhiên sáng lên, đôi mắt đẹp đảo một cái, đắm
đuối đưa tình mà nhìn đến một chỗ nào đó ở phía khu vực ăn uống.
Cận Tử Kỳ theo ánh mắt của cô nhìn sang, trái tim chấn động, giống như sự
vận động bị gián đoạn, bên miệng xuất hiện một cử động nho nhỏ, nhưng
ngay sau đó, bên mép, lại thoáng hiện lên chút ý cười nhàn nhạt.
"FRANK, đã lâu không gặp!"
Cô gái đẹp cười đến mức tựa như quyến rũ vừa tựa như thanh thuần, bất quá, không cách nào che giấu sự thấp thỏm loé lên trong ánh mắt.
Tống Kỳ Diễn vốn cầm điểm tâm, đang muốn trở về bên cạnh Cận Tử Kỳ, thình lình bị người khác kêu lại.
Hắn theo tiếng quay đầu, trong lúc nhìn đến cô gái chậm rãi đi về phía mình thì trên mặt thoáng có sự kinh ngạc, "Sao cô lại tới đây?" Khóe mắt hắn liếc nhìn Cận Tử Kỳ đang ngồi chờ ở chỗ đó một cái, vẻ mặt trở nên có
chút cứng ngắc.
Dường như cô gái không bị giọng điệu lạnh nhạt
của hắn ảnh hưởng, "Lần này Cảnh Thăng làm chủ yến hội, làm thế nào em
không được tới?" Nụ cười của cô gái không giảm: "Ở Trung Quốc công việc
rất khổ cực sao? Frank à, so lần trước gặp mặt anh gầy đi không ít."
Chung quanh, lại là một tràn tiếng nghị luận xôn xao ----
"Người đó hình như là thái tử gia của Tống thị ở thành phố S chúng ta phải
không? Chẳng phải anh ta kết hôn rồi sao, làm thế nào còn bắt chuyện
cùng mỹ nữ người ta vậy, hình như quan hệ không phải ít đâu!"
"Ai biết được, có lẽ là tình nhân cũ cũng nói không chừng, người nào trước khi kết hôn không có quá khứ chứ!"
Một chút âm nhạc truyền vào tai Tống Kỳ Diễn, hắn nhíu chặt hai hàng lông
mày, biểu tình trên mặt vốn nhẹ nhõm vui vẻ cũng từ từ chuyển biến trở
nên xa cách cự người ngoài ngàn dặm.
"Tôi không cảm thấy thế." Tống Kỳ Diễn lạnh nhạt trả lời, giống như là đối với đề tài này không hề có hứng thú.
Đôi mắt cô gái trở nên buồn bã, cúi đầu, che giấu đi cô đơn trong mắt.
Tống Kỳ Diễn nhấc chân muốn đi, cô gái bỗng dưng đau lòng buồn bã mà thở dài một tiếng, tựa như tự lẩm bẩm nhẹ hỏi: "Anh vẫn không chịu tha thứ cho
em, cứ như vậy mà giận dỗi em sao?"
Lúc nói những lời này, cô
chuyển lệch thân qua, thoạt nhìn dáng vẻ như đi qua sát vai Tống Kỳ
Diễn, trừ Tống Kỳ Diễn, không ai nghe rõ trong giữa môi cô khi đóng khi
mở nói những lời gì.