Editor: Tâm Thường Lạc
"Nhìn cái gì mà chuyên chú thế?"
Tầm mắt Cận Tử Kỳ bị ngăn, sau đó Doãn Lịch an vị trên ghế sofa ở đối diện cô.
Cô lại đưa mắt nhìn Tống Kỳ Diễn bên kia, sắc mặt của hắn không tốt, về phần cô gái đẹp đó, đưa lưng về phía cô.
"Trai tài gái sắc trên truyền hình làm cho người ta cảm thấy giả, nhưng khi
thật sự xuất hiện ở trước mặt, mới biết thì ra là đẹp mắt như vậy." Doãn Lịch vuốt ve cằm của mình, híp mắt nhìn về phía tầm mắt Cận Tử Kỳ đang
dừng lại.
"Tài cái gì? Tài năng? Hay là tài sản?" Cận Tử Kỳ rốt cục cũng chịu phân phát cho anh chút khóe mắt.
Doãn Lịch hâm mộ mà miệng không ngừng tấm tắc: "Cái tài mà có thể ôm mỹ nhân ở trong lòng."
Thời điểm Doãn Lịch ngồi xuống nhân tiện bưng tới một khay thức ăn rất lớn, vừa nói, vừa một bên tay cầm dao nĩa khởi động.
Cận Tử Kỳ thu hồi tầm mắt của mình, cứ thế uống một hớp nước ấm, không nhìn tới sinh vật đang ngồi đối diện đã không thể gọi là người ăn uống rất
nhanh, thật không biết có phải nhà họ Doãn ba ngày nay chưa cho anh ta
ăn cơm hay không.
Anh đột nhiên bị nghẹn, ho khan kịch liệt, Cận Tử Kỳ không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, nhẹ nhàng bâng quơ mà
trách cứ: "Anh không thể ăn uống chậm một chút sao?"
Đôi mắt Doãn Lịch bởi vì chưa ngủ đủ giấc mà đỏ lên, giờ phút này dù có trợn mắt
nhìn thì vẻ mặt đó không có lực sát thương gì, ngược lại khiến cho Cận
Tử Kỳ lập tức liên tưởng đến con ếch, không khỏi bật cười hì hì một
tiếng.
"Quả nhiên là phi nhân loại!" Cô cười tủm tỉm khiến mắt đẹp cong cong, bao nhiêu cảm xúc buồn bực trước đó trở thành hư không.
Doãn Lịch khẽ cười giễu một tiếng, nuốt xong, mới từ từ khôi phục dáng vẻ của người bình thường.
Anh sửa sang lại vạt áo của mình một chút, quay sang bên kia như có như
không mà nhìn lướt qua, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay với Cận Tử Kỳ, đụng
lên gương mặt mình, nói: "Vị mỹ nữ kia đúng là có lai lịch lớn."
Doãn Lịch mang vẻ mặt thần bí, Cận Tử Kỳ liếc mắt, biểu hiện lười có hứng thú.
"Thật sự không muốn biết? Anh thấy cô ta đối với ông xã em rất có hứng thú." Anh lại ném ra một cái mồi nhử.
Cận Tử Kỳ chỉnh chỉnh vẻ mặt, nhìn anh chằm chằm: "Không có việc gì chỉ
muốn em khó chịu ấm ức sao? Không muốn gặp em thì lăn đi là được rồi."
Cô quắc mắt nhìn trừng trừng, so với Doãn Lịch thì biểu tình nghiêm nghị rất nhiều.
"Nếu như thực sự lăn thì cũng được!" Doãn Lịch lập tức cười lấy lòng trấn an Cận Tử Kỳ chuẩn bị đứng dậy, nhưng lời lẽ lại làm cho người ta hộc máu: "Nhìn em đây còn vác theo cái quả cầu, nếu lăn đi quả đúng là nhanh
gọn!"
Anh suy nghĩ một chút, không sợ chết mà tiếp tục bổ sung
cường điệu: "Bất quá em không sợ cái thân thể tròn trịa này của em lăn
về sẽ không ai nhận lấy sao? Chồng em dạo gần đây giá thị trường rất
được đấy, còn em thì ngược lại không phải rõ ràng đã hỏng rồi à?"
Cận Tử Kỳ tiếp tục mắt liếc ngang, nếu không phải quen biết nhiều năm, chỉ
bằng việc lúc này anh há miệng, cô sẽ không khách khí chút nào hất hết
nước bên trong chiếc ly trên
tay lên mặt anh.
Cô chuyển mắt một
cái, tầm mắt vô thức mà đi tìm Tống Kỳ Diễn, rõ ràng tự nói với mình
không nên nghi ngờ, nhưng vẫn không nhịn được suy nghĩ nhiều, phụ nữ,
chính là đa nghi, nhất là người phụ nữ mang thai, càng thích suy nghĩ
lung tung.
Vậy mà, cô lại phát hiện Tống Kỳ Diễn và cô gái kia để tránh ánh mắt của mọi người, đi tới một bên góc vắng vẻ nói chuyện với
nhau, hai người đứng mặt đối mặt, đồng hồ trên cổ tay ở dưới đèn thủy
tinh, cùng phát ra ánh sáng như ngọc.
Hoàn cảnh chung quanh, dường như có chút ầm ầm, không hề an tĩnh như lúc đi vào nữa.
Ở đối diện Doãn Lịch nói cái gì, cô cũng không nghe rõ, qua hồi lâu, cô
mới quay đầu lại, âm thầm có chút vô lực thở dài, cuối cùng là cần tìm
chút chuyện để phân tán sự chú ý của mình.
"Anh mới vừa nói cái gì?" Cô xoay đầu sang Doãn Lịch.
"Đã nghe nói qua ngân hàng Cảnh Thăng ở nước Anh chưa?" Doãn Lịch cố ý muốn kéo sự hứng thú của Cận Tử Kỳ lên.
Cận Tử Kỳ không lộ ra biểu tình tò mò theo dự liệu của anh, cô gật gật đầu: "Ngân hàng tư nhân danh tiếng số một số hai toàn thế giới, tổng tư sản
đủ để nắm giữ mạch sống kinh tế của một quốc gia, sau lưng là gia tộc
Rochelle."
Cô nghĩ đến Johnny, lại nghĩ đến cô gái đẹp mới vừa rồi kia, thân thể hơi run lên mà không thể nhận ra.
Doãn Lịch thấy cô đã có hiểu biết, lại không hề lắm lời quá nhiều nữa, miễn
cưỡng, trực tiếp nói: "Mỹ nữ đó chính là thiên kim tiểu thư Jane
Rochelle của chủ tịch ngân hàng Cảnh Thăng Gary Rochelle, bây giờ phụ
trách bộ phận cho vay đối ngoại, nghe nói ngân hàng Cảnh Thăng quyết
định đầu tư một trăm triệu ở thành phố S, lần này cô ta theo anh trai
mình tới khảo sát."
Quan sát thực tế, lại là thành phố S, vừa vặn còn quen biết Tống Kỳ Diễn, những thứ này là không phải quá mức trùng hợp sao?
Cận Tử Kỳ bưng ly nước lên, lại nuốt xuống một ngụm nước ấm cho thông cổ
họng, khu vực nhà ăn có mở máy sưởi, không khí nóng nực làm cho gương
mặt cô đỏ hồng, có lẽ là uống quá nhiều nước, cảm giác đói bụng đã biến
mất.
"Tập đoàn ô tô được xưng là cao cấp nhất thế giới, cũng bởi vì ở phía sau có Cảnh Thăng dốc sức chống đỡ."
Doãn Lịch chuyển động cái ly trong tay: "Vốn đang không tin, nhưng bây giờ
thấy bộ dạng cô ta cùng Tống Kỳ Diễn quen thuộc như vậy, liền biết hạng
mức mà Cảnh Thăng đầu tư con số thật không nhỏ."