Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Thế Nào Là Giữ Lớn Không Thể Giữ Nhỏ?


trước sau

Cận Tử Kỳ cũng không biết tối hôm qua Tống Kỳ Diễn đã an bài cho Trâu Hướng ở bệnh viện trông chừng, giờ phút này biết được, trong lòng không khỏi cảm động, người đàn ông nhìn như không chút để ý, lại luôn giúp cô sắp xếp xong xuôi hết thảy mọi đường lui!

“BOSS, nhà họ Tô và người của nhà họ Bạch đều đã đi suốt đêm mà tới đây, bây giờ đang ở bệnh viện, Bạch tiểu thư từ tám giờ sáng thì bắt đầu đau bụng, nếu như tình huống vẫn không chuyển tốt, bác sĩ nói có thể. . . . . .”

Trâu Hướng muốn nói lại thôi mà liếc nhìn Kiều Niệm Chiêu, ánh mắt kia thật giống như đang nói: cô tự cầu nhiều phúc đi!

Kiều Niệm Chiêu vào lúc này mới ý thức tới chuyện dường như đã nghiêm trọng, dáng vẻ của Trâu Hướng cũng không giống như nói giỡn, cô ta kinh ngạc mà đứng yên tại chỗ, quên mất mới vừa rồi nhanh mồm nhanh miệng thế nào, chỉ biết nhìn Kiều Hân Hủy cầu cứu.

Bên trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng thở khẩn trương thô đục.

Trâu Hướng băn khoăn mà quay sang liếc nhìn Cận Chiêu Đông và Kiều Hân Hủy, trù trừ một lát, mới đến gần Tống Kỳ Diễn, đang muốn kề tai nói nhỏ, giọng nói của Cận Chiêu Đông đã vang lên: “Có chuyện gì cứ nói thẳng đi!”

Sắc mặt Cận Chiêu Đông thật giống như cái bảng pha màu, đủ mọi màu sắc biến hoá nhanh chóng, mặc dù thường ngày luôn giữ sự bình thản, nhưng cũng bị một loạt lời lẽ ngu xuẩn của Kiều Niệm Chiêu chỉnh cho nổi trận lôi đình!

Bản thân gây đại họa, lại để cho người khác ở phía sau giúp nó chùi đít, nó ngược lại thì hay rồi, không những không cảm kích, còn lấy oán trả ơn, luôn miệng nói Cận Tử Kỳ ác độc như thế nào, ở bên ngoài hủy hoại danh tiếng nhà họ Cận ra sao.

Thật không nghĩ tới, đích thực để cho nhà họ Cận mặt mũi mất hết, lòng dạ âm độc là Kiều Niệm Chiêu nó!

Cận Chiêu Đông nhịn xuống ý nghĩ muốn xông tới quất cho Kiều Niệm Chiêu một cái tát, kìm nén một bụng tức, hít thở sâu một cái, mới nói với Tống Kỳ Diễn: “Nói đi, ta đã chuẩn bị tốt tâm lý cho tình huống xấu nhất.”

Đối với Tống Kỳ Diễn, Cận Chiêu Đông rất cảm kích, nghĩ đến nhà họ Bạch vênh váo hung hăng, nếu như Tống Kỳ Diễn không có chuyện gì trước tiên đã phái người đi tới trấn an, không biết vào lúc này đã ồn ào thành hình dáng gì rồi!

Nghĩ đến con rể, Cận Chiêu Đông nhân tiện suy nghĩ đến Tôn Hạo, tuy nhiên, nhìn quanh cả phòng một vòng, cũng không thấy bóng dáng Tôn Hạo, lửa giận không khỏi dâng lên, quả nhiên là loại nồi gì thì xứng với loại vung ấy !

Trâu Hướng nhìn Tống Kỳ Diễn để xin ý kiến, sau khi nhận được Tống Kỳ Diễn gật đầu đáp lại, mới nói: “Bạch phu nhân nói, Cận đổng không dạy con gái, bà ấy không ngại thay ngài quản giáo, không nói đến Bạch tiểu thư là thiên kim tiểu thư của nhà họ Bạch, dù là con gái của gia đình bình thường, làm cha mẹ cũng sẽ không dễ dàng khoang nhượng khinh người quá đáng như vậy!”

Trong lòng Cận Chiêu Đông trầm xuống, nhà họ Cận ở thành phố S mặc dù cũng rất có danh vọng, nhưng lại không so kịp nhà họ Bạch. Nếu nhà họ Bạch lần này quyết tâm muốn liên hiệp với những nhóm người cùng làm ăn ở trên thương trường có lui tới với ông ta mà âm thầm dùng thủ đoạn hãm hại nhà họ Cận, đối với Cận Thị mà nói, sẽ là một sự đả kích không nhỏ, mà Cận Thị lại chỉ có thể đánh rớt răng nuốt vào bụng!

Kiều Hân Hủy cũng biết chuyện nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch mà nhìn sang Cận Chiêu Đông.

Kiều Niệm Chiêu lại không cam lòng, “Rõ ràng không phải lỗi của tôi, tại sao mọi tội lỗi đều đẩy lên trên người của tôi? Tôi căn bản không có dùng sức tay chân với Bạch Tang Tang, ngược lại, vẫn luôn là cô ta đánh tôi, tại sao đứa bé trong bụng tôi không sao, còn cô ta lại muốn chết muốn sống chứ. . . . . .”

“Con câm miệng cho ta!” Cận Chiêu Đông lạnh lùng quát Kiều Niệm Chiêu, ông giận đến sắc mặt tái xanh, bước nhanh đi tới bên cạnh Kiều Niệm Chiêu, hung hăng vung một cái tát, cả giận nói: “Đến bây giờ còn không biết mình sai sao? Ta cho con biết con sai ở đâu! Con sai là sai ở chỗ không nên để cho Bạch Tang Tang nhìn thấy con và Tô Hành Phong ở chung một chỗ!”

“Chiêu Đông. . . . . .” Kiều Hân Hủy muốn biện hộ giúp, nhưng cũng bị Cận Chiêu Đông lên tiếng trách cắt đứt, ông chỉ vào Kiều Niệm Chiêu, ra lệnh với Kiều Hân Hủy: “Bây giờ, cô dẫn nó đi theo tôi, lập tức đến bệnh viện.”

“Ba!” Kiều Niệm Chiêu trợn to mắt đẹp bên trong lưu lại hoảng sợ, cô ta che lấy gương mặt đã sưng càng thêm sưng, không dám tin mà nhìn Cận Chiêu Đông, lúc này để cho cô ta đến bệnh viện chẳng khác nào như dê vào miệng cọp!

Không nói người nhà họ Bạch, chỉ riêng một Tống Nhiễm Cầm cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta!

Nhớ đến Tống Nhiễm Cầm trước kia một trận kéo lấy đầu tóc cô ta rồi tát một bạt tai, bộ mặt dữ tợn hung ác đó, thân thể Kiều Niệm Chiêu phản ứng theo bản năng run rẩy, lắc đầu liên tục: “Con không muốn, con không muốn đến bệnh viện!”

Kiều Hân Hủy thấy bộ dáng con gái bất lực hoảng hốt lo sợ, đỏ mắt lên, vội vàng đi tới dắt tay áo áo sơ mi Cận Chiêu Đông, ngẩng đầu nhìn ông bi thương mà khẩn cầu: “Chiêu Đông, dù cho Niệm Chiêu ngàn lỗi vạn lỗi, nói thế nào cũng là con gái của anh, huống chi chuyện này, thật sự không phải là nó khơi mào . . . . . .”

Hiếm khi thấy, Cận Chiêu Đông nghe Kiều Hân Hủy nói, ngay cả chân mày cũng không nhăn một cái, hất tay Kiều Hân Hủy ra, thân thể gầy yếu của Kiều Hân Hủy lảo đảo đụng vào tường, mà Cận Chiêu Đông đã lôi kéo Kiều Niệm Chiêu.

“Cô đây làm mẹ đã dạy dỗ nó không xong, hôm nay tôi tới dạy lại nó cho thật tốt!”

Nói xong, Cận Chiêu Đông không để ý Kiều Niệm Chiêu chống cự, lôi kéo cô ta đi ra bên ngoài, động tác không chút nào chậm trễ, kéo đến mức Kiều Niệm Chiêu cả một đường lảo đảo, nhiều lần đều suýt nữa ngã xuống.

“Niệm Chiêu!” Lòng Kiều Hân Hủy như lửa đốt, không để ý tới lau đi nước mắt, lại đuổi theo ra thật nhanh.

Bên trong phòng nhất thời yên lặng lại, trong hành lang còn có tiếng khóc kêu gào của Kiều Niệm Chiêu và tiếng cầu khẩn của Kiều Hân Hủy, không thể nghi ngờ, lần này Cận Chiêu Đông thật sự bị chọc tức, nhưng lại không chút nào dao động.

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn nhìn nhau mấy lần, lần này ở bệnh viện, chỉ sợ là cực kỳ náo nhiệt!

Tống Kỳ Diễn để cho Trâu Hướng đi về nghỉ trước, bản thân mình cầm chìa khóa xe, mang theo Cận Tử Kỳ hớn hở tiến về phía trước.

Giờ phút này, vô luận là chị gái, anh rể ở phía làm sai, hay là cậu, mợ ở phía bị hại, họ đều không nên ru rú ở trong khách sạn, nếu không, lại phải bị người ta mượn cớ nữa!

Hai người chạy tới bệnh viện, mới ra thang máy, lập tức nhìn thấy một màn ầm ầm ở cửa phòng mổ.

Tình cảnh hỗn loạn làm cho Cận Tử Kỳ không khỏi nhớ tới đêm đó tranh cãi ẩu đả tập thể ở cổng chính của nhà họ Cận!

Đi đến gần, tiếng tranh chấp ngoài cửa phòng giải phẫu nghe thấy càng lúc càng rõ ràng.

Cận
Tử Kỳ lần đầu tiên nhìn thấy chính là Tống Nhiễm Cầm hùng hổ doạ người.

Hôm nay Tống Nhiễm Cầm sớm không còn lộng lẫy bằng lúc trước, cả người lộ ra già đi không ít, gương mặt bà ta hùng hổ, đối với Cận Chiêu Đông ở một bên lớn tiếng chất vấn: “Trong bụng con dâu tôi là cháu trai nhà họ Tô chúng tôi, nếu như thực không còn, thì một mạng đền một mạng, thầm nghĩ xin lỗi thì xong rồi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy chứ!”

Bạch Triển Minh và người con lớn nhất của ông ta cũng đều đã đứng ở một bên, sắc mặt âm trầm, mà Tô Hành Phong thì cúi đầu ngồi ở trên ghế trong hành lang, tinh thần uể oải, bởi vì thức đêm hốc mắt đỏ bừng, cả người nhếch nhác không ít.

“Tôi cũng không biết, không phải lỗi của tôi. . . . . . Là cô ta đánh tôi trước, tôi bất quá bực bội, mới vứt xẻng nhựa xuống người cô ta, ai ngờ cô ta lại chảy nhiều máu như vậy. . . . . . Tôi. . . . . . Ba ơi, thật không phải là lỗi của con!”

Kiều Niệm Chiêu hiển nhiên có chút luống cuống, lặp đi lặp lại mà cũng chưa nói rõ ràng, đôi mắt dừng ở trên người Cận Chiêu Đông xin giúp đỡ, Cận Chiêu Đông bất đắc dĩ mặt căng cứng, không nói tiếng nào.

Bạch phu nhân từ cửa phòng mổ đi tới, lo lắng trên mặt chuyển thành cười lạnh: “Đúng vậy, chẳng qua là đập vài cái xẻng lên trên bụng con gái của tôi, dù biết rõ nó đã mang bầu sáu tháng! Câu nói đầu tiên của cô biến thành không phải lỗi của cô rồi! Thì ra như vậy, con gái của tôi đáng đời rồi sao? !”

Bạch phu nhân hít sâu, quay qua nhìn về phía Tống Nhiễm Cầm: “Bà thông gia, bà tới nói một chút xem, con gái Tang Tang của tôi vì nhà các người bỏ ra không ít, làm sao cho tới bây giờ, nó sanh non cũng thành lỗi của nó!”

Tống Nhiễm Cầm nhìn thấy Tống Kỳ Diễn đâm đầu đi tới, dáng vẻ bệ vệ phách lối mới vừa dấy lên lập tức tắt đi, nghe Bạch phu nhân nghẹn ngào tố cáo, ngượng ngùng mà vỗ vỗ lưng bà ta: “Bà thông gia, không phải Tang Tang vẫn còn đang phẫu thuật sao.”

Bạch phu nhân kinh ngạc nhìn Tống Nhiễm Cầm chằm chằm: “Bà thông gia, bà có ý gì? Chẳng lẽ chỉ cần đứa nhỏ không sao, còn Tang Tang chúng tôi bị người ta đánh chết cũng là gieo gió gặt bảo, không ai nguyện ý vì nó mà ra mặt sao?”

“Ấy chết, bà thông gia cái này là bà oan uổng cho tôi rồi, tôi thế nào lại giúp đỡ hồ ly tinh phía ngoài khi dễ con dâu đứng đắn nghiêm túc của tôi chứ! Tôi chỉ là lo lắng cho Tang Tang, biết Tang Tang bị ngã, hôm qua tôi cả đêm cũng không ăn tối thì đã vội vã chạy tới, tôi mà không thương con dâu tôi, bây giờ sẽ đứng ở chỗ này sao?”

Bạch phu nhân cười nhạo, liếc ngang Kiều Niệm Chiêu: “Muốn làm con dâu bà thông gia cũng không chỉ Tang Tang thôi chứ?”

Sắc mặt Tống Nhiễm Cầm kinh biến, chỉ thiếu không có giơ tay thề rồi: “Bà thông gia xem bà nói kìa, A Phong chúng tôi chỉ biết vợ là Tang Tang, những phụ nữ không đứng đắn khác, đâu nào trèo được lên trên mặt bàn!”

Kiều Niệm Chiêu bị làm nhục đến mặt mày tái xanh, nước mắt ở trong vành mắt đảo quanh, lại không rơi xuống.

Tô Hành Phong vẫn luôn im lặng lại lau mặt một cái, nóng nảy mà hướng về phía mẹ mình rống lên: “Mẹ, lúc này mẹ cũng đừng làm loạn thêm được không? Nếu quả như thật không có việc gì làm, mẹ trở về đi.”

Thân thể Bạch phu nhân khẽ run, bị tức không phải nhẹ, vừa định trách Tô Hành Phong là kẻ bạc tình ăn trong chén nhìn trong nồi, bên kia, cửa phòng giải phẫu đã mở ra, một y tá đi ra.

“Ai là người thân của bệnh nhân?” Y tá vừa lấy khẩu trang vừa hỏi thăm.

Lập tức, trừ Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn vừa tới, những người khác đều đồng loạt xông lên, bảy miệng tám lời mà hỏi thăm tình huống bên trong của Bạch Tang Tang, rối thành một nùi.

Y tá nhìn bọn họ một cái: “Yên tâm đi, người lớn không có sao, đứa nhỏ không giữ được,“ nói xong lắc đầu một cái, than một tiếng: “Thật là đáng tiếc, cũng đã thành hình rồi, là một bé trai!”

Tống Nhiễm Cầm chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, cả người muốn ngã quỵ.

Tô Hành Phong đỡ được Tống Nhiễm Cầm thể trọng vượt chỉ tiêu, thân thể cao lớn nhoáng một cái, khó khăn lắm mới chống đỡ được, cũng là phản ứng theo bản năng hỏi tiếp một câu: “Tại sao không giữ đứa nhỏ?”

Một bên Cận Tử Kỳ nghe những lời này cũng đã nhíu mày, huống chi là người nhà họ Bạch?

Y tá bất mãn liếc Tô Hành Phong một cái: “Bảo vệ nhỏ không giữ lớn? Dùng tính mạng vợ anh để đổi sao? Hơn nữa chỉ mới hơn sáu tháng, có bảo vệ được, cả đời cũng là cái hũ bệnh! Vào lúc này anh nên quan tâm vợ của anh! Vợ anh giúp anh mang thai sanh con, bị bao nhiêu khổ anh biết không? Rõ là. . . . . .”

Y tá lắc đầu, đẩy Tô Hành Phong có chút thất hồn lạc phách đi ra ngoài.

Bạch Triển Minh và Bạch Lộ Ngưỡng mặt đen đến mức không thể đen hơn nữa, ngấm ngầm chịu đựng mà hai tay nắm quyền, Bạch phu nhân cũng giận đến đứng không vững, không nghĩ tới, Tô Hành Phong thế nhưng sẽ nói ra lời mất hết nhân tính như vậy!

Đến lúc y tá rời đi, Bạch Lộ Ngưỡng sãi bước đi lên phía trước, xốc cổ áo Tô Hành Phong lên, cắn chặt răng: “Họ Tô mày có ý gì? Cái gì gọi là sao không giữ đứa nhỏ? ! Tính mạng em gái tao theo ý của mày có phải không đáng giá một đồng hay không ? Em gái tao tủi thân gả cho cho mày, còn mày chỉ xem nó như công cụ cả đời chỉ sinh đẻ, con mẹ nó mày là một thằng khốn nạn!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện