Editor: Tâm Thường Lạc
Đến lúc y tá rời đi, Bạch Lộ Ngưỡng sãi
bước đi lên phía trước, xốc cổ áo Tô Hành Phong lên, cắn chặt răng: "Họ
Tô mày có ý gì? Cái gì gọi là sao không giữ đứa nhỏ?! Tính mạng em gái
tao theo ý của mày có phải không đáng giá một đồng hay không? Em gái tao tủi thân gả cho cho mày, còn mày chỉ xem nó như công cụ cả đời chỉ sinh đẻ, con mẹ nó mày là một thằng khốn nạn!"
Tô Hành Phong đang đỡ
Tống Nhiễm Cầm liên tiếp lui về phía sau, một mặt duỗi tay ra cản Bạch
Lộ Ngưỡng, một mặt cúi đầu chú ý tình trạng của mẹ, vừa nhìn thấy, khẩn
trương, luôn miệng kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ! Có người té xỉu!"
Tống Nhiễm Cầm mang tư tưởng cổ xưa bảo thủ, không từ mà biệt, ở phương diện con cái xưa nay luôn coi trọng, quán triệt nguyên tắc một gia tộc muốn
tiếp tục hưng thịnh tối thiểu con cháu phải thịnh vượng, nhớ đến sáng
sớm nay khi Bạch Tang Tang vén khăn trải giường lên phát hiện một vũng
máu tươi, lại nghe đến lời y tá nói, cái đầu hỗn độn lập tức xoay không
kịp nữa.
Cả người bà ta tê liệt dường như chỉ phải tựa vào lòng
Tô Hành Phong, trên mặt không giấy được sự hoang mang, sau khi quýnh
lên, trước mặt bỗng tối sầm, trước lúc mất đi tri giác thì hô to lên một tiếng thống khổ: "Cháu của ta ơi!"
"Mẹ! Mẹ! Mẹ tỉnh mẹ tỉnh!" Tô Hành Phong thấy Tống Nhiễm Cầm thật lâu không tỉnh lại, cũng gấp.
Anh ta lại kêu bác sĩ mấy tiếng, bác sĩ cũng không tới, ngược lại Bạch Lộ
Ngưỡng cứ ép hỏi làm cho anh ta rốt cục nhịn không được, hướng về phía
Bạch Lộ Ngưỡng rống to: "Làm công cụ sinh đẻ cũng là do cô ta tự tìm!"
Câu nói phản bác mang theo tức giận này vừa ra khỏi miệng, trong hành lang, yên ắng giống như chết, gió qua không dấu vết.
Cửa phòng giải phẫu khẽ động, Bạch Tang Tang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt được người ta đẩy ra ngoài.
Y tá đi tới đuổi người: "Các người đang làm gì đó?! Cãi nhau không thể tưởng tượng nổi."
Mí mắt của Bạch Tang Tang run run một cái, nhưng không thể mở ra, được y tá đẩy về phía phòng bệnh.
Tô Hành Phong chưa đi tới cùng, vẫn ở chỗ cũ la to: "Bác sĩ! Có người té xỉu!"
Bạch Lộ Ngưỡng tức mà thở hổn hển dùng ngón tay chỉ chỉ Tô Hành Phong, "Họ
Tô, mày có gan!" Nói xong, rốt cuộc mặc kệ Tô Hành Phong, xoay người đi
theo cha mẹ nhà họ Bạch để thương lượng.
Bác sĩ trưởng khoa liếc
nhìn Tô Hành Phong lo lắng cho mẹ mình, cũng nhìn ra vị tiên sinh này
đối với vợ mình lại không quan tâm, nên quay qua nói với người nhà họ
Bạch về tình trạng của Bạch Tang Tang.
Vẻ mặt của bác sĩ nghiêm
túc: "Có chuyện, tôi nghĩ tôi phải nói một chút." Cô ta cố ý cúi xuống,
giống như làm cho tâm lý của họ giảm xóc, "Bệnh nhân sau này, sợ rằng
cũng không thể mang thai."
Bạch phu nhân mặc cho bác sĩ vẫn còn ở trước mặt nói gì đó, nhưng bên tai bà vẫn vang vọng lại một câu kia:
"Bệnh nhân sau này, sợ rằng cũng không thể mang thai."
Một giây kế tiếp, trong hành lang đổi thành tiếng Bạch Lộ Ngưỡng hốt hoảng la to: "Mẹ! Mẹ sao rồi?"
Cận Tử Kỳ vẫn cùng Tống Kỳ Diễn canh giữ ở một bên, cách người nhà họ Bạch
khá gần, nhìn thấy Bạch phu nhân hai mắt trợn ngược, không chịu nổi đả
kích, sắc mặt trắng bệch mà thân hình chao đảo dữ dội, sắp ngã ngồi trên mặt đất.
"Tang Tang, Tang Tang của tôi, tại sao con có thể như vậy......"
Bạch phu nhân được con trai dìu, nhưng trong lòng chỉ nghĩ đến đứa con gái số khổ.
Sự thê lương vô tận và đau khổ ẩn ẩn trong lòng bắt đầu sôi trào.
Nếu như, ban đầu không nghe theo đề nghị của Tống Chi Nhậm, an bài Tang Tang và Tống Kỳ Diễn thân cận, thì tốt rồi.
Như vậy, con gái của bà cũng sẽ không gặp phải Tô Hành Phong, lại càng sẽ
không bị Tống Nhiễm Cầm tính kế, con gái cũng sẽ không bị nhiều đau khổ
như vậy, cũng sẽ không có chuyện xảy ra như hôm nay.
Bạch phu nhân vừa nghĩ tới, một bên rơi lệ, vẻ mặt đờ đẫn, nghe không vô bất kỳ lời quan tâm nào.
Tống Nhiễm Cầm sau khi được nhân viên cứu hộ trợ giúp thì dần dần tỉnh lại,
nắm ống tay áo của Tô Hành Phong, câu nói đầu tiên là: "Cháu trai, A
Phong, cháu của mẹ đâu?"
Tô Hành Phong nhìn dáng vẻ mẹ khổ sở, hầu kết chuyển động, lại nói không ra nổi lời an ủi.
Mà Kiều Niệm Chiêu núp ở sau lưng Cận Chiêu Đông, trong lúc nhìn đến bộ
dạng của Tống Nhiễm Cầm và Bạch phu nhân, sợ tới mức hai tay không nhịn
được mà run rẩy, hai chân cũng phản ứng theo bản năng lui về phía sau,
muốn trốn lại không tìm được cơ hội.
Cô ta thấy trong lòng rét lạnh, hai bà lão hung hãn này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình!
Bạch Tang Tang sẽ không thể sinh con được nữa, điều này đối với một người
đàn bà mà nói không thể nghi ngờ là đã tước đoạt hạnh phúc nửa đời sau
của cô ta.
Ngay cả Kiều Hân Hủy cũng giống như một người thiếu đi ba hồn bảy vía, ánh mắt hoảng hốt, trái tim như muốn từ trong ngực nhảy ra, trong đầu quanh quẩn không đi chính là câu nói kia: lần này thật sự không có cơ hội nữa rồi!
Bác sĩ đồng tình mà nhìn cả một vòng
người thất hồn lạc phách trong hành lang, cũng phát hiện một đôi vợ
chồng trẻ tuổi bình tĩnh chỉ đứng ở trong góc nhỏ, không khỏi nhìn thêm
vài lần vào chiếc bụng thật cao của Cận Tử Kỳ.
Gần đây phụ nữ có thai thật đúng là nhiều......
Trong lòng bác sĩ lẩm bẩm một câu, trên mặt lại nói tiếp: "Thân thể của bệnh
nhân trước kia bị tổn thương rất nặng, cho nên mới dẫn đến lần này thai
nhi không ổn định, trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, thương tổn tới
bên trong. Sau này cũng không phải hoàn toàn không thể nào thụ thai được nữa, bất quá, hi vọng rất mong manh."
Tống Nhiễm Cầm ở một bên
khóc rống, thực ra cũng lưu ý lời của bác sĩ, giờ phút này cũng nghe ra
chút mờ ám, lập tức nhanh nhẹn mà chống đất một cái rồi bò dậy, xông tới kéo lấy cổ áo của bác sĩ.
"Cô nói cái gì? Con dâu đó của tôi
chính là cô gái trong sạch nhà người ta, làm sao mà là người phụ nữ với
thân thể bị tổn hại?" Trên mặt Tống Nhiễm Cầm vẫn còn lưu lại nước mắt
nước mũi, bộ mặt quả thực dữ tợn hơn chút.
Mà người nhà họ Bạch vừa nghe thấy Tống Nhiễm Cầm chất vấn, trong phút chốc, huyết sắc trên mặt một nhà ba người bỗng tụt xuống!
Bạch Triển Minh dẫn đầu kịp phản ứng, vội vàng tiến lên một bước, thấp giọng cắt đứt Tống Nhiễm Cầm: "Bà thông gia, hôm nay Tang Tang còn nằm ở bên
trong, vào lúc này là thời điểm chúng ta nên nói đến chuyện đó hay sao?"
Tống Nhiễm Cầm bị nói mà sửng sờ, nhưng hiển nhiên có người không dễ bị đánh lừa như vậy.
Tô Hành Phong không nhìn tới Bạch Triển Minh, trực tiếp hỏi bác sĩ: "Mới vừa rồi cô nói câu nói đó là có ý gì?"
Bác sĩ trái nhìn Tô Hành Phong một chút, phải nhìn Bạch Triển Minh thay đổi sắc mặt một chút, nhất thời có phần không phản ứng kịp, dường như toàn
bộ gia đình này có bí mật gì đó che giấu, ngược lại đặt cô ta lên trên
đầu sóng ngọn gió rồi!
Bác sĩ đang không biết trả
lời thế nào, bên kia, đã có một bác sĩ thực tập cầm bệnh án của Bạch Tang Tang tới đây.
Bác sĩ thực tập không chú ý tới bên này đang giương cung bạt kiếm, một mặt
lật xem một mặt thuận miệng nói: "Bác sĩ Tưởng, bệnh nhân mới được đưa
vào phòng bệnh kia không phải trước đây từng trải qua sanh non sao?"
Bạch phu nhân hoang mang lo sợ mà nắm tay của con trai, Bạch Lộ Ngưỡng cũng
kinh hãi, sắc mặt Bạch Triển Minh cực kỳ khó coi, rất rõ ràng, một nhà
ba người đây sớm đã biết chuyện này!
Bác sĩ thực tập kia cũng
không ngẩng đầu lên, nhìn bệnh án cứ thế mà tự nghiên cứu: "Xem ra, đến
lúc bệnh nhân tỉnh lại còn phải hỏi một chút, nếu không thật sự không
biết chuyện gì xảy ra. Phải nói nếu chưa từng sẩy thai, vậy thì thật là
kỳ quái, chiếu theo tình trạng của cô ấy, giống như đã từng nạo, lúc này vách tử cung cũng đã mỏng ra thành hình dáng thế kia......"
Anh
ta nói đến phần sau, có phần chần chờ mà ngừng một chút, anh ta ngẩng
đầu lên, lại nhìn thấy trước mặt một đám người đứng yên như hóa đá, vuốt vuốt cái mắt kính trên mũi: "Chẳng lẽ các người không biết?"
Bác sĩ trưởng khoa nhìn ra tình huống không ổn, kéo bác sĩ thực tập không một tiếng động mà chạy trốn.
Người nhà họ Bạch chột dạ không dám nhìn tới mẹ con Tống Nhiễm Cầm, Tô Hành Phong thì đứng ở nơi đó, hoàn toàn choáng váng.
Bên tai Tô Hành Phong vẫn là "Chân tướng" mà bác sĩ thực tập trong lúc vô
tình nói ra, anh ta chẳng thể nghĩ tới, không nghĩ tới...... Trong lòng
chán nản không dứt, muốn hung hăng nện một quyền ở trên tường!
Anh ta chỉ biết Bạch Tang Tang là một cô gái tuyệt đối đã trưởng thành,
bằng không đêm đó cũng sẽ không ở nhà họ Tống hào phóng như vậy, lúc ấy, anh ta đã phát hiện cô ta không phải xử nữ, sau này lại phát sinh một
loạt chuyện, tuy anh ta có một vạn cái không muốn, nhưng vẫn nghe theo
lời của người nhà, cưới Bạch Tang Tang, thế nhưng......
Anh ta không nghĩ tới chính là, Bạch Tang Tang cư nhiên đã từng vì người đàn ông khác mà mang thai!
Nghĩ đến đây một chút, sắc mặt Tô Hành Phong thú vị giống như một cái bảng
màu, có một chiếc nón xanh thật to chụp lên trên đầu anh ta, sự tôn
nghiêm của người đàn ông trước nay chưa từng bị thách thức như vậy!
Thì ra người con dâu mà sau khi mẹ anh ta ngàn chọn vạn lựa trúng ý, lại là một người đàn bà dâm đãng cho kẻ khác cởi xuống!
Tống Nhiễm Cầm mặc dù không tính là quá thông minh, nhưng cũng không ngốc,
hơn nữa đối với loại tin tức bát quái như vợ của Trương Tam cho Trương
Tam đội nón xanh mà mang thai đứa bé của Lý Tứ ở nhà bên cạnh hết sức
nhạy cảm, trong ngày thường cười nhạo nhà người ta rất nhiều, vào lúc
này dừng ở trên đầu con trai nhà mình, lại hoàn toàn mất hết mấy phần
hứng thú giễu cợt.
Đôi môi Tống Nhiễm Cầm run cầm cập, hỏa khí
cũng chà xát phủi đất nhanh chóng dâng lên, con ngươi chuyển nhanh như
chớp, càng nhìn người nhà họ Bạch càng giận, cuối cùng không nhịn được ở trong lòng mắng to ----
Nhìn xem đi! Nhìn xem đi! Đây đều là ma
quỷ thất đức ở đâu đến! Tại sao có thể có cái gia đình tâm địa xấu xa
như vậy? Chao ôi, thế nhưng đưa một cái thứ hàng rách nát vào trong ngực A Phong nhà bà! Cũng không biết trước kia bị bao nhiêu người cưỡi qua,
uổng công bà còn coi cô ta như báu vật mà thờ phụng! Thì ra...... Thì ra đây là vụ buôn bán mua một tặng một sao?
Tống Nhiễm Cầm càng
nghĩ càng cảm thấy có cái gì không đúng, mình đã nói người nhà họ Bạch
ban đầu làm thế nào nói chuyện tốt như vậy, chẳng lẽ đứa bé trong bụng
của thứ hàng rách nát kia căn bản không phải của A Phong nhà bà?!
Sao một cái "Chẳng lẽ" này, rồi cuối cùng, Tống Nhiễm Cầm giận đến xoay
quanh tại chỗ, nhìn lên thấy bóng dáng người nhà họ Bạch, gầm lên một
tiếng rồi muốn xông tới tính sổ.
"Các người hôm nay phải nói rõ
cho tôi, có ai khinh người quá đáng như các người không? Nhét đứa con
gái không biết bị tên đàn ông thô lỗ nào làm lớn bụng vào nhà chúng tôi, còn bắt A Phong chúng tôi đến làm ông bố tiện nghi! Có ai không biết
xấu hổ như các người không? Tôi ngược lại là muốn tuyên truyền cho các
người ra thật lớn, để cho mọi người thấy rõ bụng dạ đen tối của các
người!"
Tô Hành Phong nghe được cũng trán nổi gân xanh lên, nhưng không xúc động phẫn nộ như Tống Nhiễm Cầm, kịp thời ngăn cản Tống Nhiễm Cầm muốn tranh đấu, "Mẹ, bình tĩnh một chút, bây giờ không phải là lúc
nói chuyện này!"
"Vậy thì cứ như vậy bỏ qua cho bọn họ sao?" Tống Nhiễm Cầm hắng giọng không cam lòng mà gào to.
Bạch phu nhân cũng bị mắng đến tức giận, lập tức chống trả lại: "A, ban đầu
còn không biết là ai làm mặt dày cầu xin chúng tôi gả con gái cho con
trai bà ấy, bây giờ cũng học được trả đũa rồi? Hôm nay con gái của tôi
thành bộ dáng như vậy, là ai làm hại? Nếu không phải bà không dạy dỗ con trai mình cho đàng hoàng, cả ngày cùng mấy loại phụ nữ không đứng đắn ở bên ngoài hồ nháo dây dưa không rõ (NV: cảo thất vê tam), Tang Tang nhà tôi sẽ sanh non sao?"
Tống Nhiễm Cầm lại giống như bị một câu
nói của Bạch phu nhân đánh thức, bỗng dưng bắt lấy tay Tô Hành Phong:
"Con trai, cô ta không thể sinh nữa phải không? Nếu như cô ta thực sự sẽ không sinh được nữa, vậy chúng ta tìm người khác đến sinh đi!"