Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Bão Táp Sau Yên Bình


trước sau

Tống Kỳ Diễn bị thương do trúng đạn, ở bệnh viện hơn một tháng mới xuất viện về nhà tĩnh dưỡng.

Vào thời điểm này, Cận Tử Kỳ đã mang thai được bảy tháng, bụng cũng gồ lên rất cao.

Trong mấy ngày này, cũng không có phát sinh thêm cái gì ngoài ý muốn nữa, cuộc sống cũng trải qua gió êm sóng lặng.

Ngày hôm nay xuất viện, Tống Kỳ Diễn thay một bộ quần áo bình thường thoải mái, áo lông cừu mỏng kiểu cổ chữ V màu khói, quần màu kem, phối hợp lên đôi giầy da hoẵng làm thủ công, sau khi chỉnh sửa xong còn đi lòng vòng ở trước gương.

Tống Kỳ Diễn vừa cào cào tóc của mình, vừa quay đầu cười lên hỏi Cận Tử Kỳ: "Đẹp trai không?"

Cận Tử Kỳ nhìn người đàn ông trong gương áo mũ chỉnh tề, lại nhìn nhìn quần áo bà bầu trên người mình, bởi vì bụng càng lúc càng lớn, cô đã xa rời các loại quần áo sành điệu hợp mốt, lúc này thấy Tống Kỳ Diễn đỏm đáng, trong lòng không thoải mái khó diễn tả bằng lời.

Cô ngồi xuống ở bên giường, nét mặt nhàn nhạt bĩu bĩu môi, "Xấu chết..."

"Xấu sao?" Tống Kỳ Diễn sờ lên cái cằm vừa cạo râu, hết nhìn trái tới nhìn phải, ánh mắt chất vấn dừng trên ảnh ngược trong gương của Cận Tử Kỳ: "Anh cảm thấy cũng tạm được..."

Cận Tử Kỳ nghiêng mắt nhìn cô y tá nhỏ bên cạnh nín cười gò má ửng đỏ, đứng dậy vẩy vẩy đồng phục bệnh nhân trong tay mà Tống Kỳ Diễn thay ra.

"Tạm được ở chỗ nào chứ? Anh không có phát hiện khi anh cười lên nếp nhăn ở khoé mắt rất sâu sao?"

Nếp nhăn ở khoé mắt?

Nụ cười bên khóe môi Tống Kỳ Diễn có chút không nhịn được, đi qua, ôm lấy Cận Tử Kỳ sắc mặt không được tốt.

"Cái này là dấu hiệu của đàn ông đứng đắn chững chạc, lại nói thêm, anh cũng lớn hơn em sáu tuổi, tất cả mọi người nói đàn ông so với phụ nữ mà lớn tuổi hơn, không chỉ là chồng, còn có thể là anh lớn, càng có thể chiếu cố tốt cô vợ bé bỏng của mình."

"Sao em nghe nói cách nhau ba tuổi là cách một thế hệ, chúng ta chênh lệch sáu tuổi, vừa vặn là hai thế hệ."

Tống Kỳ Diễn cảm thấy hôm nay mình đã đụng vào họng súng, nghẹn lên một hơi, mặt dày mày dạn bằng mọi giá.

"Thật ra... Anh 35 tuổi là tuổi mụ, cách sinh nhật lần thứ 35 của anh còn kém ba tháng nữa mà!"

"Ba tháng sao?" Cận Tử Kỳ nghi ngờ mà quay đầu quan sát đánh giá Tống Kỳ Diễn.

Hắn nhếch khóe môi, ngoài mặt cười nhưng lòng không cười, liên tục gật đầu: "Đúng đó, sinh nhật vào cuối tháng tám."

Nói xong, Tống Kỳ Diễn còn cố ý đặt tay chữ "八", chỉ kém không có thề non hẹn biển mà vỗ ngực đảm bảo.

"Nếu như em nhớ không lầm, cuối tháng tám là cung xử nữ."

Tống Kỳ Diễn chau mày: "Đây quan tâm chòm sao Xử nữ làm gì?"

"Bụng dạ hẹp hòi, phàm chuyện gì cũng tính toán chi li, lần sau cãi nhau, thích đem sự tình thật lâu trước kia móc ra nói, khí độ và lỗ kim đều xứng tầm, nổi tiếng trừng mắt giận dữ tất báo, thích mang thù."

Tống Kỳ Diễn: "..."

Cận Tử Kỳ nhìn bộ dạng cam chịu buồn bực của Tống Kỳ Diễn, mới hài lòng mà ho khan một tiếng.

"Anh xem anh đi... Nói anh hai câu liền trở mặt, còn chưa biết trong lòng đang mắng em chứ gì!"

Tống Kỳ Diễn cắn răng nuốt vào bụng, cười làm lành: "Anh thương em còn không hết, sao có thể mắng chửi em chứ?"

"Trong ngoài bất nhất, tối nay anh và Mỗ Mỗ ngủ chung đi!"

Cận Tử Kỳ liếc xéo hắn một cái, đỡ bụng bầu đi ra.

Cận Mỗ Mỗ vốn ngồi trên ghế sofa chơi chém trái cây liếc nhìn Tống Kỳ Diễn, "Con có thể nói con không đồng ý không?"

Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn khó có được trăm miệng một lời: "Không được."

Cận Mỗ Mỗ: "..."

...

Lúc sau một nhà ba người Cận Tử Kỳ làm thủ tục xuất viện, trùng hợp gặp được mẹ con của Kiều Niệm Chiêu cũng chuẩn bị xuất viện.

"Ơ, các người cũng xuất viện sao? Thật đúng là khéo nha..."

Bạch Tang Tang đeo kính râm, ăn mặc đúng kiểu cô nàng hiện đại, xách lấy một chiếc túi hiệu Prada số lượng có hạn trên tay.

Ngày Kiều Niệm Chiêu tỉnh lại, cũng không lập tức xuất viện, mà dựa vào lý do dưỡng thai nên nương nhờ ở bệnh viện hơn nửa tháng.

Trước đó Cận Tử Kỳ có gặp phải Bạch Tang Tang trong thang máy.

Nghe nói Kiều Hân Hủy chủ động gọi điện thoại đến nhà họ Tô nói Kiều Niệm Chiêu đã trở lại, nhân tiện thông qua việc chọc lấy nước ối xét nghiệm DNA xác định cha của đứa bé trong bụng Kiều Niệm Chiêu là Tô Hành Phong.

Đầu tiên chạy tới bệnh viện cũng chẳng phải Tô Hành Phong, cũng không phải là Tống Nhiễm Cầm, mà là người Kiều Niệm Chiêu coi là kẻ thù: Bạch Tang Tang.

Bạch Tang Tang mang vẻ mặt hiền lành mà nhìn bụng của Kiều Niệm Chiêu, vuốt lên tay của cô ta: "Yên tâm đi, về sau nhà họ Tô chính là nhà của cô, chờ đứa bé này sinh ra, nhà họ Tô sẽ không bạc đãi cô.”

Kiều Niệm Chiêu ngước nhìn nụ cười của Bạch Tang Tang, chỉ cảm thấy toàn thân tóc gáy cũng đã co rúm lại từng trận.

Thế nhưng Kiều Hân Hủy lại đâu có nói gì, chỉ là ánh mắt ra dấu bảo cô ta qua lại tốt với Bạch Tang Tang, không chút nào lo lắng cho cô ta.

Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy trong lòng lạnh hơn phân nửa, buồn cười là cô ta ở trong ổ cướp chịu bao tủi nhục, luôn ngày đêm mong nhớ chỉ muốn về nhà, cô ta nghĩ hết đủ mọi cách trở lại nhà họ Cận, nào ngờ đối mặt lại là cục diện như vậy...

Cha không thương mẹ không yêu, thậm chí, còn muốn một lần nữa đẩy cô ta vào một hang sói khác.

Nhìn thấy Bạch Tang Tang lại xuất hiện tại phòng bệnh, sau khi hỏi han ân cần một hồi, thì nói cô ta phải xuất viện, lòng Kiều Niệm Chiêu lập tức sinh ra lo lắng, khóc không ra nước mắt mà nhìn về phía Kiều Hân Hủy, không ngờ Kiều Hân Hủy chỉ lặng lẽ giúp cô ta thu dọn hành lý.

Lúc này nhìn thấy vợ chồng của Cận Tử Kỳ, Kiều Niệm Chiêu chỉ cảm thấy toàn thân trong một sát na co rút lại.

Kiều Niệm Chiêu lập tức đứng thẳng người lên, vẻ mặt vốn thê thảm lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười lạnh không ai bì nổi.

Cô ta có thể khóc ở trước mặt bất kỳ người nào, duy chỉ có Cận Tử Kỳ, cô ta sẽ không để cho cô nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân cô ta!

Bây giờ cô ta gặp phải tất cả những chuyện lăng nhục này, đầu sỏ gây nên không là người này thì là ai chứ?

Cận Tử Kỳ...

Nếu không phải giữa đường cô phá rối, mảnh đất kia được bán đi, mà bán đi rồi, cô ta cũng sẽ không bị bắt cóc, sẽ không bị...

Kiều Niệm Chiêu cắn răng, trong mắt hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt!

Cận Tử Kỳ tất nhiên nhìn thấy ánh mắt của Kiều Niệm Chiêu nhìn mình, nhưng nhàn nhạt nhìn cô ta một cái liền chuyển dời đi chỗ khác.

Nhưng dựa vào tin tức mà Cận Tử Kỳ có được, dường như mấy tên cướp bắt cóc Kiều Niệm Chiêu đến nay vẫn không tìm được, chỉ sợ là chạy trốn tới vùng khác rồi, mà khi Kiều Niệm Chiêu bị hỏi đến những tên cướp kia thì lời lẻ cũng úp mở, dường như không muốn nói chuyện nhiều.

Sau khi Tống Kỳ Diễn đi
trả tiền, Bạch Tang Tang đến gần Cận Tử Kỳ, ý vị sâu xa mà nhìn Cận Tử Kỳ chằm chằm.

"Cô có thể an toàn trở về tôi thật sự rất hiếu kỳ, dù sao..."

Bạch Tang Tang không nói thêm gì nữa, nghiền ngẫm mà bĩu bĩu môi.

Cận Tử Kỳ nhếch miệng mỉm cười: "Dường như cô đã cho rằng trong vụ bắt cóc đó tôi sẽ xảy ra chuyện?”

"Có lẽ là vậy, " Bạch Tang Tang gật nhẹ đầu, hai mắt hướng về phía làm thủ tục xuất viện: "Thật ra, nói thật, thua cô, tôi rất không cam lòng, nếu như đổi lại là Jane, tôi cũng đã tâm phục khẩu phục..."

"Cô quen biết gia tộc Rocher của Jane sao?" Cận Tử Kỳ có chút kinh ngạc mà nhìn Bạch Tang Tang.

"Thật lạ lắm phải không?" Bạch Tang Tang giương khóe môi cười giễu, "Khi đó, tôi du học ở Úc, Jane có đến Sydney khảo sát một hạng mục nào đó được khai phá do ngân hàng của họ tài trợ, chúng tôi may mắn gặp qua một lần khi đó."

Chỉ là, khi Cận Tử Kỳ có ý định rời đi đi tìm Tống Kỳ Diễn, Bạch Tang Tang lại đột nhiên tiến lên, ghé sát lỗ tai của cô.

"Có mấy lời tôi không muốn nói, nhưng đây, đều là phụ nữ như nhau, tôi cũng không hy vọng phải nhìn thấy có thêm một người phụ nữ lún sâu bể khổ, Cận Tử Kỳ, chớ quá tin tưởng người bên cạnh, nếu như cô không muốn thua đến không còn manh giáp."

Cận Tử Kỳ nghiêng đầu ngước nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Bạch Tang Tang, hàng lông mày đen xinh đẹp nhướng lên: "Cô có ý gì?”

Bạch Tang Tang đã đứng thẳng người, mang kính râm: "Có ý gì tự cô suy xét."

Cận Tử Kỳ bởi vì những lời khó hiểu này của Bạch Tang Tang khiến trong lòng nghi ngờ chồng chất.

Cái gì gọi là chớ quá tin tưởng người bên cạnh?

"Kỳ Kỳ bị sao thế?" Cận Mỗ Mỗ lo lắng mà ngước đầu lôi kéo tay của Cận Tử Kỳ.

Cận Tử Kỳ cúi đầu, ngước nhìn gương mặt con trai chân chất hồn nhiên, mới thoáng bình hoãn lại nỗi lòng nặng nề.

Bạch Tang Tang hứng thú mà nhìn sắc mặt khó coi của Cận Tử Kỳ thêm vài lần, mới hài lòng mang theo mẹ con nhà họ Kiều rời đi.

Đợi Tống Kỳ Diễn trở về, lập tức nhìn thấy Cận Tử Kỳ như có điều suy nghĩ ngồi ở trên ghế trong hành lang.

"Ba ba, vừa rồi vợ của anh Hành Phong nói gì đó với Kỳ Kỳ, sau đó Kỳ Kỳ cũng không được vui nữa!”

Nhìn thấy ba ba trở về, Cận Mỗ Mỗ lập tức từ trên ghế trượt xuống, níu lấy ống quần của Tống Kỳ Diễn báo cáo.

Tống Kỳ Diễn sờ lên cái đầu dưa hấu của con trai, đến bên cạnh Cận Tử Kỳ ngồi xuống: "Xảy ra chuyện gì?"

Cận Tử Kỳ nhìn cánh tay phải của Tống Kỳ Diễn hành động vẫn có chút cứng ngắc, nhớ đến vụ án bắt cóc giết người, nghĩ lại vẫn còn phát sợ, nắm tay của hắn, thuật lại mấy lời của Bạch Tang Tang cho Tống Kỳ Diễn nghe.

Tống Kỳ Diễn nghiêng đầu nghiêm túc nghe, lông mày tuấn mỹ khẽ nhíu, trầm ngâm một lát sau, bỗng nhiên thản nhiên cười vuốt lên má Cận Tử Kỳ: "Bà bầu ơi, những chuyện này giao cho anh là được, bây giờ nhiệm vụ thiết yếu của em là ngoan ngoãn chờ sinh em bé!"

Cận Tử Kỳ cúi đầu nhìn bụng bầu của mình, so với những phụ nữ mang thai khác đến lúc này thai sẽ máy rất mạnh, nhưng cô lại hoàn toàn trái ngược, mấy ngày này cục cưng ngủ say gần như không thấy bất kỳ tiếng động nào. Nếu như không phải đến bệnh viện kiểm tra nói cục cưng tất cả đều rất tốt, thậm chí dinh dưỡng có phần quá thừa, cô cũng hoài nghi có phải thai nhi đã xảy ra chuyện.

"Đứng lên đi, trước khi xuất viện chúng ta đến xem Thanh Kiều một cái!"

Cận Tử Kỳ nghe vậy gật đầu, Thanh Kiều vẫn chưa tỉnh lại, nhưng tình huống cũng không có chuyển biến xấu đi.

Hàn Mẫn Tranh vẫn mỗi ngày sau khi tan việc trông chừng Thanh Kiều, không phải đọc sách cho cô nghe thì cũng là nói chuyện phiếm với cô, vượt qua ông chồng nhị thập tứ hiếu.

Cuộc sống ngày từng ngày mà đi qua, Cận Tử Kỳ bắt đầu chuyên tâm ở trong nhà dưỡng thai, mà Tô Ngưng Tuyết để cho tiện chăm sóc cô, cố ý từ hoa viên Nam Đô chuyển tới, Kiều Nam tất nhiên cũng phu xướng phụ tùy mà tiến vào Tống Trạch.

Vì thế, Cận Chiêu Đông không chỉ một lần ở trong điện thoại phàn nàn với Cận Tử Kỳ: "Mẹ của con thật là quá đáng!"

Mấy lần sau đó Cận Chiêu Đông cũng không oán trách, trực tiếp dùng lý do chăm sóc con gái, trưng cái mặt già tự mình đóng gói mình kéo hành lý đưa tới, đối mặt với sự chậm chọc của Tô Ngưng Tuyết cũng nhìn như không thấy, theo đó mỗi buổi sáng sớm đều xuất hiện ở trên bàn cơm.

Đối với mỗi buổi sáng sớm đều trình diễn cảnh sóng gợn lững lờ, Cận Tử Kỳ và Tống Kỳ Diễn giả bộ như không hề thấy.

Khoảng cách Cận Tử Kỳ chờ sanh chỉ còn mấy ngày, người cả nhà vừa căng thẳng vừa lại vui sướng, nhất là Tống Kỳ Diễn, mỗi ngày đều sớm về nhà canh giữ Cận Tử Kỳ, sợ một khi không để ý liền bỏ lỡ khoảnh khắc cục cưng được sinh ra.

Đang lúc tất cả mọi người đều đắm chìm vào sự mong đợi đứa bé sắp sinh, một trận tai hoạ ngập đầu phủ xuống đầu Tống thị.

Tống thị tốn vài tỷ Dollar cho hạng mục khai phá ở Châu Âu, sau khi tiền vốn đều đã đưa vào cho thị trường chuẩn bị khai thác khi đất mà Tống thị đã lên kế hoạch xây dựng làng du lịch đẳng cấp lại bị chính phủ bên nước Đức nghiêm lệnh bảo ngừng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện