Hôn Sủng Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng

Chương 94


trước sau

Editor: Tâm Thường Lạc

Tống thị tốn vài tỷ Dollar cho hạng mục khai phá ở Châu Âu, sau khi tiền vốn đều đã đưa vào cho thị trường chuẩn bị khai thác khu đất mà Tống thị đã lên kế hoạch xây dựng làng du lịch đẳng cấp lại bị chính phủ bên nước Đức nghiêm lệnh bảo ngừng!

Lúc đầu khi tin tức Tống thị khai phá thị trường Châu Âu lộ ra, từng có một dạo chiếm lấy chủ đề giới kinh doanh đứng đầu thành phố S thậm chí là cả nước, giá cổ phiếu của Tống thị vốn cũng đã rơi xuống thung lũng sau khi trải qua tin tứcTống Chi Nhậm qua đời thì cũng nhờ vào đó mà nhanh chóng tăng vọt.

Nhưng thật không ai ngờ chính là, sau khi Tống thị đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, bên kia Châu Âu lại truyền đến tin tức như vậy --

Mảnh đất ở bên kia của Tống thị bị liệt là Đất Ngập Nước (Đất ngập nước có mức độ đa dạng sinh học cao, mang nhiều chức năng và giá trị quan trọng trong nền kinh tế nông nghiệp, ảnh hưởng trực tiếp tới sinh kế của người dân nông thôn cũng như đóng vai trò lớn trong đời sống văn hoá xã hội của người dân. Các hệ sinh thái đất ngập nước đóng vai trò cực kỳ quan trọng đối với an ninh lương thực, tạo môi trường thuận lợi cho các hoạt động kinh tế của nhiều ngành khác nhau như: nông nghiệp, thuỷ sản, lâm nghiệp, giao thông đường thuỷ, dịch vụ du lịch, khai thác khoáng sản) cần được bảo hộ, nghiêm cấm bất kỳ hoạt động khai thác xây dựng nào.

Tin tức vừa truyền về, cả ban lãnh đạo Tống thị đều xôn xao náo động.

Vài tỷ Dollar, không phải con số nhỏ, thậm chí có thể nói là một nửa giang san của Tống thị, huống hồ, lúc trước Tống thị vì muốn lấy được tất cả các hạng mục ở nước ngoài, đã vay của ngân hàng Cảnh Thăng và Hưng Nghiệp ở hải ngoại, nếu như lần này thị trường ở hải ngoại khai thác thất bại, có nghĩa là tiền bạc đưa vào trước đó như đổ sông đổ biển, đối với Tống thị mà nói đúng là đả kích trí mệnh.

Nếu như toàn bộ tin tức bị tiết lộ, cả thị trường cổ phiếu đều sẽ khủng hoảng, cổ phiếu của Tống thị sắp bị bán tháo bốn phía.

"Sự tình sao lại thế này? Khi đó chọn đất không phải nói rất tốt đẹp sao?"

Trên hội đồng quản trị Tống thị, có cổ đông sắc mặt vô cùng khó coi vứt mạnh bản sao thư nhắc nhở cảnh cáo của từ bên Châu Âu phát tới lên trên bàn.

"Đúng vậy, chủ tịch Tống, lúc trước sau khi chúng ta và chính phủ bên đó liên lạc, họ cũng không nhắc đến vấn đề này, hiện tại tại sao vô duyên vô cớ lại đưa ra một chính sách bảo vệ di sản Đất Ngập Nước?"

"Nếu như lần này thị trường Châu Âu khai phá thất bại, Tống thị không thể lấp được vài tỷ Đô-la lỗ thủng này!"

Nhóm Cổ đông lo lắng chụm đầu lại bàn tán xôn xao, sắc mặt không chỗ nào không nặng nề, có người lo quá mức, đầu trán đều rỉ mồ hôi lạnh.

Tháng bảy, trong phòng họp máy điều hoà nhiệt độ thổi hơi lạnh "vù vù" thé nhưng bọn họ chỉ cảm thấy nóng ran sốt ruột trước nay chưa từng có, phải biết rằng, giá cổ phiếu của Tống thị mà rớt xuống, bọn họ sẽ bị
tổn thất trực tiếp vô cùng nghiêm trọng.

Tống Kỳ Diễn dựa lưng vào ghế da, hai khuỷu tay chống ở trên bàn, rũ mắt xuống, hết lần này đến lần khác chơi với viên Ruby trên nhẫn cưới nằm ở ngón áp út, đối mặt với sự lo lắng suy đoán của các cổ đông, từ đầu đến cuối không hắn không phát biểu bất cứ một lời nào.

"Chủ tịch Tống, chuyện này, anh phải giải quyết cho tốt, nếu không...."

Cùng lắm thì bọn họ lập tức bán tháo cổ phiếu trong tay, như vậy cũng còn có thể bù đắp lại chút tổn thất.

Tống Kỳ Diễn ngẩng đầu, như là đã nhìn thấu chút tính toán nhỏ nhặt này của bọn họ, nhếch miệng, trên mặt không có chút nào lo lắng.

"Chẳng lẽ chủ tịch Tống đã có biện pháp đối phó rồi?" Có cổ đông mừng rỡ hỏi.

Tống Kỳ Diễn quét mắt nhìn hắn một cái, lắc đầu, khóe môi hơi cong, ý cười nhạt như gợn nước: "Không có."

"Không có?"

Nhóm cổ đông không hẹn mà cùng mà kêu lên, không có mục đích mà anh còn cười đến độ đáng đánh đòn như vậy?

Tống Kỳ Diễn không để ý đến ánh mắt chỉ trích của bọn họ, lập tức thẳng người: "Cho dù có, tôi cũng không thể nói cho các vị biết."

"Chủ tịch Tống, anh đây là thái độ gì!" Có cổ đông hơi lớn tuổi mất hứng mà nhíu mày lại.

Tống Kỳ Diễn sửa sang lại văn kiện trước bàn mình, cầm ở trên tay.

"Mấy ông già các người ở lại đây thời gian cũng đã quá dài, tôi sợ ý chí chiến đấu của tôi cũng mất hết."

Đợi đám người cổ đông kịp phản ứng, vài người lập tức nổi đóa chống gậy loạng choạng muốn đứng lên.

"Ông chủ Tống, anh nói lời này có ý gì? Là ngại tôi già cả kéo chân anh lại sao?"

Một ông cụ bảy tám chục tuổi, hàm răng lung lay sắp rụng hết được thư ký săn sóc đặc biệt dìu đỡ mà chất vấn Tống Kỳ Diễn.

Tống Kỳ Diễn dừng lại bước chân toan bỏ đi, quay đầu, rất có hứng thú mà đánh giá lão già.

"Tôi cảm thấy, ông có thời gian lo lắng chuyện bán cổ phiếu, ngược lại trước tiên rút ra chút thời gian gắn thêm hàm răng đi."

"Anh ..."

Tống Kỳ Diễn quay người lại, dáng người anh tuấn, ngước nhìn ông già bị mình chọc tức sắp hỏng: "Thật ra bây giờ đi đường ông còn cần phải có người đỡ, ngay cả nói một câu đều phải thở gấp ba ngụm không khí, quả thật sẽ kéo chân của tôi lại, ông muốn bán cổ phiếu, có thể thôi, chỉ cần ông dám."

Nói




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện