Thời Khuynh Ngang luyên thuyên một hồi cũng mệt, liền chuyển sự chú ý lên người Bối Di.
“Không biết mỹ nhân được Quân đại thiếu gia đây để ý tên là gì?”
“Cậu hỏi làm gì?” Quân Dư Thần thay cô trả lời.
Thời Khuynh Ngang thấy anh bảo vệ cô mà xù lông lên như nhím, anh ta bất giác hiểu được cô là người mà anh ta không nên trêu chọc.
“Được rồi, chỉ là câu hỏi thông thường thôi mà, nếu cậu không thích thì thôi.”
Bối Di thấy mấy người xung quanh cũng không nói câu nào, hình như trong đây Quân Dư Thần là người có vai vế lớn nhất, ngoại trừ Thời Khuynh Ngang ra thì không có ai dám chọc anh.
Lục Kiều Nhi ngồi bên cạnh như ngồi trên đống lửa, rõ ràng khoảng cách giữa hai người gần như thế, vậy mà cô ta cảm nhận như có bức tường rất dày ngăn cách vậy.
Bối Di ngồi trên đùi Quân Dư Thần cũng chẳng dễ chịu gì, nhất là khi cô cảm nhận được ánh mắt đang nhìn cô chòng chọc kia của Lục Kiều Nhi.
Thời Khuynh Ngang như mọi lần là người khuấy động bầu không khí, anh ta ra hiệu cho phục vụ gọi mấy cô em chân dài đến để tiếp rượu, mấy người đàn ông còn lại hào hứng hẳn lên.
Rượu ngon, nhạc hay cùng với người đẹp bên cạnh, cảnh tượng này bất cứ người đàn ông nào cũng ham muốn.
Bối Di nhìn bọn họ chẳng ngại ngùng ân ái với nhau nơi đông người, còn cô thì không thích một chút nào.
Quân Dư Thần trưng ra nộ mặt lạnh te chẳng cảm xúc, với tay lấy cốc rượu ngửa cổ uống cạn.
Yết hầu rung động vài lần quyến rũ, Bối Di thầm than sao trên đời lại có người đàn ông yêu nghiệt thế này.
Người ngồi bên cạnh anh, Lục Kiều Nhi vốn đã sớm say mê, cô ta không màng tới mặt mũi cầm chai rượu muốn rót cho anh:
“Dư Thần, để em rót rượu cho anh nhé…”
Quân Dư Thần đảo mắt qua, lạnh lùng gạt đi:
“Không cần.”
“Cô rót cho tôi.”
Dứt lời liền dúi chai rượu vào trong tay cô, không cần biết cô có muốn hay không.
Bối Di như ý anh ta, rót rượu đầy cốc, đưa cho anh ta uống.
Quân Dư Thần tủm tỉm cười, vẫn quyết uống cạn ly rượu đầy đó.
“Muốn chuốc cho tôi say hả?”
Ánh mắt Quân Dư Thần như phủ một màu thâm trầm huyền bí, khoé môi còn khẽ cười đẹp đẽ như yêu nghiệt, giọng nói ở sát bên tai cô trầm khàn thì thầm:
“Đáng tiếc, tửu lượng của tôi cũng không phải dạng vừa.”
Bối Di bị anh nhìn thấu mục đích, hai má khẽ đỏ lên, cô quay mặt đi.
Phút chốc bị hai ngón tay anh giữ chặt cằm.
“Muốn thử không?”
Ánh mắt anh loé sáng như loài báo trong đêm.
Bối Di chưa kịp nói không thì một nụ hôn đã rơi xuống, lưỡi anh ướt át và nóng bỏng, còn mang theo vị rượu the the cay nồng mát lạnh, cô cau mày chống tay lên ngực anh nhưng vô ích, tay anh như gọng kìm khoá chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô.
Đầu lưỡi anh trườn vào như