“Vậy còn chuyện gì nữa?” Bối Di hỏi.
Quân Dư Thần nheo mắt, một tay vắt sang ghế của cô tỏ rõ sự chiếm hữu:
“Cô đừng quên tôi mới là người quyết định trong mối quan hệ này đấy.” Hàm ý nhắc nhở cô, ánh mắt anh phát ra một tia lạnh lẽo nguy hiểm ngầm cảnh báo cho cô biết anh không phải là người cô có thể tùy tiện nói gì thì nói.
Bối Di nuốt nước bọt một cái, khi chưa yêu Trình Mục Dương, Bối Di là một tiểu thư ngông nghênh không coi ai ra gì, sau khi bị anh ta phản bội thì cô càng khinh thường đàn ông hơn, nhưng hôm nay đối mặt với Quân Dư Thần, cô hoàn toàn bị lép vế.
Thấy phản ứng của Bối Di không còn kiêu ngạo như ban nãy nữa, lúc này anh mới hài lòng.
Quân Dư Thần khẽ quấn một lọn tóc mềm mượt của cô vào ngón tay, hơi thở anh phả vào mang tai cô:
“Cô quên là cô nợ tôi những gì sao?”
Bối Di giật mình, thầm mắng anh, người đàn ông này cũng nhỏ nhen quá đấy? Cô ngảng mặt nhìn anh, đôi đồng tử long lanh kiên cường đáp:
“Không phải lần trước anh đồng ý tôi ngủ với anh thì anh sẽ xóa nợ cho tôi à?”
Quân Dư Thần mỉm cười, tay vuốt nhẹ má cô một cái:
“Đừng đánh tráo lời nói của tôi thế, tôi nói là ngủ với tôi thì tôi sẽ trừ số tiền nợ của cô, chứ không phải là xóa nợ.”
Bối Di cắn môi:
“Vậy anh còn muốn gì nữa?”
“Tôi nói rồi, làm bảo mẫu cho con trai của tôi đi.”
Bối Di cười nhạt, vòng đi vòng lại cuối cùng lại quay về vấn đề này, cô muốn trả thù đôi cẩu nam nữ kia còn anh lại muốn có bảo mẫu, thôi thì cứ coi như là một công đôi chuyện đi.
Trước khi đồng ý, cô không quên nói:
“Anh đừng quên anh nói sẽ giúp tôi đấy.”
Quân Dư Thần nhếch môi cười:
“Tất nhiên rồi, Quân Dư Thần này nói lời là giữ lời.”
Cô cảm thấy lời hứa của anh không đáng tin cho lắm, nhưng bây giờ Bối Di giống như thỏ trước hang cọp rồi, cô buộc phải lựa chọn hoặc là đồng ý với anh hoặc là anh sẽ không tha cho cô.
Phục vụ lúc này mới mang đồ ăn lên, ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức Bối Di bấy giờ mới cảm thấy đói, hóa ra ban nãy anh đã đoán được Lệ Trữ sẽ bỏ đi nên mới bảo phục vụ mang đồ ăn lên muộn một chút.
Bối Di chăm chú nhìn đĩa thức ăn, bụng cô kêu lên ùng ục.
Nhìn Quân Dư Thần chậm rãi đeo khăn ăn mà cô mất kiên nhẫn, anh chọn dao và dĩa xắt thịt, mỗi động tác đều hết sức tinh tế.
Anh cắt một miếng thịt rồi tao nhã đưa vào trong miệng, trong khi đó Bối Di vẫn đang mải miết nhìn theo.
Đợi Quân Dư Thần ăn thêm một miếng nữa mà Bối Di sắp bị cơn đói hành hạ đến chịu không nổi, lúc này anh mới lên tiếng:
“Cô muốn ăn không?”
“Tất nhiên là có.” Bối Di không chần chừ đáp.
Quân Dư Thần xiên một miếng thịt rồi đưa nó tới trước miệng cô, Bối Di bỗng nhiên hơi ngượng ngùng:
“Tôi tự ăn được.”
“Nghe lời.” Anh trầm giọng nói.
Bối Di chần chừ vài giây sau đó mở miệng ra, so với việc nhìn anh ăn thì việc được anh đút cho ăn như thế này còn áp lực hơn cả…Quân Dư Thần rất hài lòng với bộ dạng ngoan ngoãn đó của cô, anh tiếp tục đút thêm một miếng nữa,