Bối Di định thần lại liền vội vàng đẩy anh ra, ánh mắt bối rối nhìn xuống đất né tránh, không ngờ cô lại không biết xấu hổ mà ôm anh như thế.
Quân Dư Thần dường như không quan tâm tới phản ứng của cô, anh nắm chặt hai bả vai cô, ánh mắt quét từ đầu xuống chân xem xét:
“Đứng im xem nào.”
“Tôi không sao đâu mà.”
Anh bắt lấy cánh tay cô, chỉ vào vết xước trên cùi chỏ:
“Thế này mà bảo không sao?”
Bối Di phồng má ấp úng:
“Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”
“Không được, mau theo tôi tới bệnh viện.” Quân Dư Thần kéo tay cô đi nhưng Bối Di không muốn tới đó một chút nào.
“Chỉ là một vết thương cỏn con mà thôi, tôi không muốn đi đâu.”
Anh đưa mắt nhìn cô chất chứa hàm ý rằng cô không có sự lựa chọn, Bối Di biết không thuyết phục được anh nên giở chiêu làm nũng.
“Quân tổng, tôi không muốn đến bệnh viện đâu, thật đấy, chúng ta về nhà anh đi có được không?”
Cô khoác tay anh, đôi mắt mở to long lanh chớp chớp mấy cái vô tội, muốn bao nhiêu sức sát thương cũng có, Quân Dư Thần suýt chút nữa không nhịn được mà cúi đầu muốn ngậm lấy đôi môi đang phụng phịu kia.
“Quân tổng…” Bối Di lay lay cánh tay anh.
“Được rồi.”
Anh nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, một tay còn lại kéo va li đi.
Xuống tới cửa khu chung cư thư ký Đổng đã nhìn thấy hai người mà chạy đến:
“Tổng giám đốc…”
“Cậu để vaili ra sau cốp xe đi.”
“Vâng.”
Bối Di đứng sau lưng anh, bàn tay nhỏ vẫn được anh nắm lấy, một suy nghĩ bỗng nhiên hiện lên trong đầu cô, đó là anh giống như người sẵn sàng che chở cho cô trước mọi giông bão, nhưng Bối Di nhanh chóng xua tan ý nghĩ đó đi.
Quân Dư Thần mở cửa xe rồi quay đầu nhìn cô:
“Lên xe đi.”
Bối Di lên xe ngồi vào ghế trong, Quân Dư Thần cũng ngồi bên cạnh cô, cô nhìn anh không chớp mắt không nhịn được mà hỏi:
“Sao anh không ngồi ở ghế phụ?”
Quân Dư Thần lạnh nhạt trả lời:
“Tôi muốn ngồi ở đây, có vấn đề gì không?”
“Không…” Bối Di ngoảnh mặt đi, không hỏi thêm nữa.
Đến chính anh cũng không ngờ mình lại quan tâm tới cô nhiều hơn là anh nghĩ, ban nãy nếu như đến chậm một chút thì không biết cô đã xảy ra chuyện gì rồi.
Quân Dư Thần lên tiếng hỏi:
“Hai người đàn ông ban nãy cô có biết là ai không?”
Thực ra Bối Di đã có đáp án ở trong lòng rồi, bọn người đó ngoài Lập Tự ra thì còn ai nữa chứ? Quân Dư Thần vừa nhìn qua đã biết, anh lên tiếng:
“Cô biết chúng là ai đúng không?”
Trước đôi mắt sắc bén của anh, Bối Di thừa nhận:
“Tôi biết.
Bọn họ là chủ nợ cũ của tôi.”
“Chủ nợ?”
Quân Dư Thần nhếch môi cười, cô gái này đúng