Mấy ngày sau Hạ Hàn vẫn tiếp tục ngủ riêng vào buổi tối. Cho đến hôm nay đã là ngày thứ ba.
Sáng thức dậy thấy mình vẫn nằm ở phòng khách, Hạ Hàn đinh ninh được phần nào tâm trạng của Lam Kỳ Ngôn sau chuyện đêm đó.
Với tính cách cố chấp và cưỡng chế của anh, anh sẽ bỏ ngoài tai những lời càm ràm của cô mà nhấc bổng cô quăng lên giường sau đó ôm cô đánh một giấc đến sáng, nhưng tối đó anh đã không làm vậy.
Vô tình đi ngang phòng anh thấy cửa phòng vẫn đóng, trong lòng cô tự nhiên xuất hiện cảm giác có lỗi.
Sau khi vệ sinh cá nhân, Hạ Hàn đi xuống lầu dùng bữa sáng.
Nếu là Lam Thần Vũ thì cô có thể không thắc mắc nhưng đối với Lam Kỳ Ngôn thì việc nấu được một bữa sáng thế này là hết sức khó tin.
Nghĩ vậy, cô bèn lợi dụng chuyện này để bắt chuyện với anh: "Anh nấu những món này sao?"
"Thuê người! Làm xong đi rồi!" Lam Kỳ Ngôn trả lời cộc lốc.
Trên bàn ăn chỉ có Lam Kỳ Ngôn và Hạ Hàn mỗi người ngồi một góc lẳng lặng ăn uống không ai nói với ai câu nào.
Hạ Hàn có chút không quen khi Lam Kỳ Ngôn trở nên trầm lặng như vậy.
Thỉnh thoảng cô có lén nhìn anh, bắt gặp gương mặt an tĩnh không chút lỗ mãng chẳng khác nào đang vào vai Lam Thần Vũ.
"Lẽ nào do câu nói của mình đêm đó nên anh ấy mới làm bản thân trông giống Lam Thần Vũ?"
"Người này làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của tôi. Có thể lần sau lại mời đến không?" Hạ Hàn nuốt xuống một ngụm sữa, ngập ngừng hỏi anh.
Lam Kỳ Ngôn vẫn tỏ ra dửng dưng. Anh đặt mạnh cốc cà phê đã uống cạn xuống bàn một cái "cạch", đẩy ghế đứng lên không nói không rằng đi một mạch lên phòng.
Hạ Hàn lo rằng những lời nói trước đó của cô đã làm tổn thương anh nên có chút áy náy. Trông vô thức cô chạy theo níu lấy tay áo anh: "Lam Kỳ Ngôn, anh đang giận tôi phải không?"
Lam Kỳ Ngôn dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng, miệng khẽ mở ra thốt đúng một chữ "Cút" rất tuyệt tình.
Hạ Hàn cắn môi, mắt nhìn theo từng bước chân anh đi lên bậc thang mà lòng dạ ngổn ngang không yên. Cô chẳng hiểu bản thân vì sao lại cảm thấy cực kì khó chịu khi Lam Kỳ Ngôn không còn ồn ào cưỡng chế cô như trước. Anh quá tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức khiến cô phát sợ, hàn khí toát ra không phải của Lam Thần Vũ hay bất kì ai. Thứ khí tức này xâm nhập vào trái tim cô đã hình thành một loại cảm giác rất xa lạ, vừa lạ vừa vô tình.
Bóng dáng Lam Kỳ Ngôn đã khuất một nửa sau lan can, Hạ Hàn không muốn anh biến mất khỏi tầm mắt của mình, nhịn không được liền gọi lớn tên anh: "Đợi đã Lam Kỳ Ngôn!"
Bước chân của Lam Kỳ Ngôn ngay lập tức dừng lại. Nhận thấy sự do dự của anh, Hạ Hàn mừng thầm, định chạy lên theo anh thì anh lại đi tiếp, bỏ mặc cô đứng dưới lầu réo tên anh liên tục.
Hạ Hàn chạy theo lên lầu thấy cửa phòng sắp đóng lại thì nhanh như cắt đưa bàn tay vào chắn ngay khe cửa. Lam Kỳ Ngôn sợ tay cô bị kẹt nên dừng lại.
"Quấy rối đủ chưa?" Anh trừng mắt dữ tợn.
"Tôi có chuyện muốn nói với anh. Anh mở cửa ra được không?"
Đã chán ngấy mấy hành động ngu ngốc của Hạ Hàn. Lam Kỳ Ngôn chậc lưỡi bất mãn, mấy ngón tay dùng lực kéo bàn tay của cô tách ra khỏi khe cửa.
Anh đóng cửa lại một cái "rầm", đứng trong phòng nói vọng ra: "Bây giờ mới biết nghĩ đến cảm nhận của người khác, Hạ Hàn cô cũng quá tùy tiện rồi. "
Dứt câu, anh tiện tay vặn luôn chốt cửa không cho Hạ Hàn vào.
Hạ Hàn đứng trơ ra nhìn cánh cửa như trời trồng, cô đá vào chân cửa "binh binh" mấy cái nhưng đau chân quá nên tạm ngừng, mặt mũi cô nhăn lại khó chịu, miệng lầm bầm rủa Lam Kỳ Ngôn là đồ bá vương hung hăng.
Cô không thiết dỗ dành anh nên bỏ đi. Chợt cô nhớ đến giao dịch với Lam Thần Vũ. Mấy ngày nay Lam Thần Vũ rất bận chuyện của công ty nên chẳng mấy khi về nhà, đến lúc về thì là Lam Kỳ Ngôn mặt nặng mày nhẹ nên cô chẳng thỏa thuận được gì.
Cô đã suy nghĩ rất kĩ về thỏa thuận kết hôn với Lam Thần Vũ, tuy nói Lam Kỳ Ngôn là người gián tiếp hãm hại cô nhưng chung quy lại Hạ Hàn hiểu được cảm giác muốn người khác công nhận của anh nên cho dù có trời long đất lở cô vẫn muốn Lam Kỳ Ngôn chính miệng nói anh muốn kết hôn với cô.
Cô bèn chạy ra đến sân