Hạ Hàn quay đầu xuống nhìn Chu Lãng, Chu Lãng biết cô làm sao có thể lay chuyển trái tim sắt đá của Lam Kỳ Ngôn chỉ với những chiêu trò nghịch ngợm này.
Đoạn nghĩ ra một kế, anh buông cả hai tay ra, cái thang bị gió thổi nên hơi lắc lư, Hạ Hàn đứng tim ôm chặt lấy bờ tường, bối rối gọi anh: "Lam Kỳ Ngôn, Lam Kỳ Ngôn.”
Thấy vẫn chưa đủ độ mạnh, Chu Lãng cố tình lắc cái thang. Hạ Hàn hét toáng lên: “Anh mau để tôi vào phòng, tôi sắp không đứng vững nữa rồi.”
Lam Kỳ Ngôn vẫn để ngoài tai, song lòng dạ cũng có chút hồi hộp.
Trần Khinh đứng ở dưới cãi nhau với Chu Lãng vì thấy anh dám bỏ tay ra khỏi thang của Hạ Hàn mà tay cậu cũng vô tình buông ra.
Cái thang gặp gió mạnh ở trên cao cộng thêm trọng lượng cheo leo của cô nên rung lắc dữ dội.
Tay chân Hạ Hàn run lẩy bẩy, con tim thấp thỏm đập nhanh như trống. Cô nhìn xuống không thấy ai giữ thang thì hoảng hốt kêu cứu: "Chu Lãng, Trần Khinh! Hai người định bỏ tôi ở trên này thật sao?"
Lén thấy gương mặt đã tái nhợt vì sợ hãi của cô, Lam Kỳ Ngôn chưa kịp đứng lên thì cái thang đột ngột bật ra sau, Hạ Hàn bấu tay bám lại thành tường, hụt chân ngã sụp xuống.
"Á!"
Nghe tiếng hét của cô, Lam Kỳ Ngôn lập tức chạy lại nắm lấy cổ tay cô. Cái thang rơi xuống sân một cái "ầm", còn Hạ Hàn treo lơ lửng trên không rất nguy hiểm.
Chu Lãng và Trần Khinh lúc bấy giờ mới sựt tỉnh nhìn lên thì thấy Hạ Hàn đang neo giữa không trung.
“Hạ Hàn tiểu thư không sao chứ?”
Lam Kỳ Ngôn nhíu mày vì trọng lực đang dần hút hết sức lực ở bàn tay của anh.
"Nhìn hậu quả cô gây ra đi!"
"Tôi xin lỗi, anh mau kéo tôi lên đi. Tôi còn rất nhiều việc chưa làm, tôi chưa muốn chết đâu.”
Hạ Hàn lúc này như một đứa trẻ sợ chết khiến anh nửa muốn mắng nửa lại thấy đáng thương.
Một ngón tay của anh cố tình vụt ra, Hạ Hàn hét toáng lên vì người cô lại trũng xuống một chút.
Lam Kỳ Ngôn nheo mắt lại vì âm thanh quá chói tai, anh quát lên nhưng tay còn lại vẫn đưa xuống: "Câm miệng lại nếu không tôi sẽ vứt cô xuống!"
Hạ Hàn im bặt, hai tay bấu vào cánh tay anh. Lam Kỳ Ngôn vận một lực mạnh kéo cô chui tọt qua cửa sổ. Cô mất thăng bằng ngã úp vào ngực anh.
Sau một lúc bình ổn, Hạ Hàn mới dám mở mắt, lúc này mới nhận ra cơ thể mình đang lọt thỏm trong vòng tay to lớn của anh.
"Ở không chán quá thì cút khỏi nhà tiếp tục đi lang thang đi.”
Bình thường nếu Lam Kỳ Ngôn mắng cô, cô sẽ câng mặt phản biện lại nhưng lần này quả thật cô là người sai. Cô biết ý nghĩa của câu nói là mắng người nhưng vòng tay hơi run rẩy và âm giọng trách móc đã thể hiện rõ ràng nỗi lo lắng của anh. Nếu anh không kịp cứu cô, có lẽ cô lại phải mang thêm dị tật gãy xương hay chấn thương sọ não không chừng.
“Kỳ Ngôn...”
Nghĩ đến đây, Hạ Hàn vô thức sợ hãi, úp mặt vào ngực anh không dám cãi lại nửa lời.
"Nhờ vậy mới ngoan ngoãn được một chút.” Lam Kỳ Ngôn buồn bực nghĩ.
Lam Kỳ Ngôn buông cô ra, đi lại tủ rượu lấy một chai Vodka trắng rót vào cốc, ngồi xuống ghế vừa uống rượu vừa nhìn cô.
"Trò lạc mềm buộc chặt của cô chấm dứt rồi. Nói, muốn nói gì với tôi? Nếu xin lỗi thì cút nhanh trước khi tôi nổi giận.”
Hạ Hàn biết Lam Kỳ Ngôn khác với Lam Thần Vũ, anh thô lỗ, thiếu kiên nhẫn và đặc biệt dám nói dám làm. Nếu cô sơ suất liền bị vứt ra ngoài như chơi.
Cô hít một hơi, lấy lại vẻ nghiêm túc mà nói: "Giao dịch Lam Thần Vũ đề nghị với tôi, tôi sẽ làm vợ của các anh, đổi lại các anh sẽ giúp tôi phẫu thuật, quay trở lại với màn ảnh giải trí.”
"Thì sao?"
Hạ Hàn không lạ gì thái độ dửng dưng của Lam Kỳ Ngôn: "Tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của anh, anh có đồng ý giao dịch này không?"
"Từ khi nào cô biết tôn trọng người không có giá trị vậy?"
Cô biết anh cố tình nói móc mình.
"Tôi không tài giỏi và dịu dàng như Lam Thần Vũ. Đây là giao dịch anh ta đưa