Hạ Hàn đưa tay che miệng khẽ ngáp một hơi dài, anh tinh ý nhận ra liền ngó lơ Trần Khinh, cúi đầu xuống nhìn cô, dịu dàng nắm lấy bàn tay gầy gò sần sùi vết bỏng.
"Em mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi."
Hạ Hàn nghe giọng điệu của anh đã thay đổi thì ngước lên nhìn.
Đối diện với đôi mắt đen láy tràn đầy nhu tình của người đàn ông, Hạ Hàn mười phần cảm nhận được Lam Thần Vũ đã xuất hiện.
Nghĩ đến ba chữ "Lam Thần Vũ", bỗng chốc trong tim cô xuất hiện một loại cảm giác quen thuộc và có chút ỷ lại.
Cô khẽ cười bâng quơ, nhón chân chạm xuống đất để rời khỏi đùi của anh. Anh cũng hạ chân xuống dìu cô đứng lên. Chợt, cô bất cẩn vấp phải mũi giày của anh nên trượt chân chúi ngã, anh đứng ngay bên cạnh ngay tức khắc đưa tay ra bao bọc lấy cô.
"Em có sao không?"
Hạ Hàn bẽn lẽn lắc đầu. Cô nhích vai ra tránh khỏi cái ôm của anh, tự mình đi lên lầu không có lấy một cái quay đầu nhìn lại
Lam Thần Vũ đứng nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Hạ Hàn, trên gương mặt không hiện hữu một loại xúc cảm nào.
Trần Khinh quan sát thái độ và biểu cảm của Lam Thần Vũ đã hoàn toàn thay đổi, cậu cố tình nói bóng nói gió: "Anh thay đổi nhanh thật. Hạ Hàn chỉ vừa tỏ ra mệt mỏi một chút anh liền trở nên ôn nhu một cách kì lạ."
Lam Thần Vũ trầm mặc giây lát rồi ngồi xuống. Anh nhoài người tới đưa tay cầm lấy tách cà phê đen đặc đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Nhìn vào mặt nước cà phê đen ngòm nhưng sóng sánh, anh thấy rõ đôi mắt của chính mình đang phản chiếu như soi qua một tấm gương sâu hút. Tâm trí anh lại tự nhiên nghĩ đến ánh mắt và dáng vẻ không cam tâm của linh hồn đang trú ẩn trong cơ thể mình khiến trái tim anh vô thức dâng trào một loại cảm giác day dứt rất âm ỉ.
Chu Lãng nhìn đồng hồ đã điểm hơn 12 giờ trưa cũng biết người lúc này là Lam Thần Vũ. Sợ Trần Khinh biết được bí mật của anh, Chu Lãng giả vờ đánh trống lãng: "Cậu cũng mau lên phòng với Hạ Hàn đi, để cô ấy một mình kẻo cô ấy lại trèo tường trốn thoát. Đến lúc đấy lại bảo tôi đi tìm đưa về đây, mệt thân tôi lắm."
"Còn nói?" Lam Thần Vũ lấy lại vẻ nghiêm lãnh nhíu mày nhìn Chu Lãng, "Tôi còn chưa xử lí cậu chuyện cậu cấu kết với cậu nhóc này dung túng Hạ Hàn làm những điều tùy hứng như vậy."
Chu Lãng chột dạ gãi đầu cười trừ: "Lại là câu nói này."
Trần Khinh nghe nói mình là trẻ con liền gắng gân cổ lên: "Tôi không phải cậu nhóc!
"Khi người khác nói cậu là trẻ con mà cậu phản biện lại chỉ bằng một câu thiếu tính thuyết phục như vậy thì cậu chính là trẻ con!"
Không cho Trần Khinh có cơ hội trả treo, Lam Thần Vũ liền tiếp: "Trần Nhị thiếu gia đến tận đây chắc không phải chỉ để nói chuyện riêng với phu nhân nhà tôi chứ?"
Trần Khinh sửng sốt, cơ mặt căng ra biểu lộ sự kinh ngạc: "Tại sao anh lại biết tôi là con trai thứ của nhà họ Trần?"
"Thông tin đấy!" Lam Thần Vũ vừa nói vừa liếc nhìn Chu Lãng như ám chỉ anh là "kẻ săn tin".
"Năm năm trước, Đại thiếu gia Trần Hạo từ bỏ cơ nghiệp gia tộc chọn đi vào con đường hắc đạo. Không có người kế nhiệm công ty nên mới chọn đứa con ngoài giá thú là con riêng của Trần lão gia tạm thời đảm nhận tập đoàn Trần thị."
Chu Lãng nói trôi chảy một mạch dài như đọc tấu chương. Dứt lời, anh nhún vai chêm thêm mấy câu: "Ai mà biết cậu nhóc ấy vì tự ái mà bỏ nhà đi lưu lạc mấy năm trời. Sau đó còn thành lập một nhóm cướp đường phố, thậm chí còn số đỏ hơn 'thu nhận' được ngôi sao điện ảnh hot nhất làng giải trí."
Trần Khinh lặng thinh vì tất cả đều là sự thật. Thậm chí cậu còn đang lạnh sống lưng vì sự điều tra tài tình của Chu Lãng.
Lam Thần Vũ thấy Chu Lãng không còn nói thêm nữa mới bắt đầu: "Mấy năm qua cậu thà sống trốn chui trốn nhủi cũng không trở về thừa kế gia tộc, vậy lí do gì khiến cậu bây giờ lại muốn quay về?"
"Vì Hạ Hàn!" Trần Khinh kiên định đáp.
Lam Thần Vũ và Chu Lãng đều ngạc nhiên.
"Tại sao?"
"Tôi quay trở lại thân phận vì muốn giúp Hạ Hàn trở về được như trước kia."
"Cậu hiểu Hạ Hàn được bao nhiêu?" Lam Thần Vũ vắt chéo chân, hỏi rất ung dung.
"Tôi không hiểu cô ấy, nhưng tôi biết Hạ Hàn đã gánh chịu rất nhiều tổn thương. Tôi càng biết rõ hơn những gì cô ấy phải chịu đựng đều được Lam tổng ban cho."
Chu Lãng suýt nữa làm rơi tách trà trên tay, anh vội nhìn Lam Thần Vũ thì thấy vẻ mặt của anh ấy vẫn không biến sắc.
"Ý cậu, tôi là người gây ra những tổn thất cho Hạ Hàn từ việc cô ấy mất ngôi ảnh hậu đến toàn thân bị huỷ hoại?"
"Đừng dùng câu hỏi này lấp liếm cho hành động của mình. Tôi đã âm thầm điều tra về trận hoả hoạn mấy tháng trước, tất cả thông tin đều có liên quan đến anh."
"Cậu nghi ngờ tôi là kẻ gián tiếp dùng thủ đoạn phóng hoả hãm hại Hạ Hàn?"
"Không phải sao?"
"Trần Nhị thiếu gia ắt có hiểu lầm rồi. Tôi là tổng giám đốc của Lam Vũ Thần Hoa, Hạ Hàn là nghệ sĩ của tôi, tôi chu cấp tán thưởng cô ấy còn không hết, sao lại hãm hại con gà đẻ trứng vàng của mình" Lam Thần Vũ điềm đạm nói.
Trần Khinh đập tay xuống bàn quát lên: "Anh chỉ xem cô ấy là nghệ sĩ, là công cụ hái ra tiền cho công ty thôi sao?"
Chu Lãng sợ Trần Khinh quá lớn tiếng sẽ bị Hạ Hàn nghe thấy nên kéo kéo tay áo của cậu. Cậu hất tay Chu Lãng ra, tiếp tục tuôn ra những lời kết tội: "Anh đúng là con cáo già,