Lam Thần Vũ thích uống trà, còn Lam Kỳ Ngôn là cà phê.
Hạ Hàn mời Trần Khinh vào ghế ngồi. Ở đại sảnh bây giờ chỉ có ba người.
Trần Khinh cảm giác được áp lực kinh người toát ra từ Lam Kỳ Ngôn đang hoàn toàn áp đảo khiến cậu ngột ngạt.
Trần Khinh liếc lên nhìn Hạ Hàn thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Lam Kỳ Ngôn đang trừng mình.
Hạ Hàn ngồi bên cạnh nhìn cục diện "nghẹt thở" cũng tự nhiên cảm thấy bức rức.
Cô đứng lên định đi theo Chu Lãng thì bị Lam Kỳ Ngôn kéo ngã ngồi vào lòng.
Hạ Hàn bối rối khi tay anh đang làm loạn ở eo và xoa nắn bờ mông cô, gương mặt anh tuấn toát lên vẻ cưng chiều, đôi môi hoàn hảo cong lên nụ cười hư hỏng: "Bảo bối, em định đi đâu?"
"Ở đây còn có người, anh làm cái gì vậy chứ?" Hạ Hàn xấu hổ gục đầu lên vai anh.
"Ngại rồi sao?”
Đột ngột nghe Lam Kỳ Ngôn dùng chất giọng trầm khàn quyến rũ thì thầm bên tai mình, Hạ Hàn run lên vì nổi da gà, vành tai bắt đầu ửng đỏ theo từng nhịp hơi thở ấm nóng của anh phả vào.
"Anh có bị điên không? Sao lại gọi tôi như vậy?" Hạ Hàn nghiến nghiến bên tai anh.
"Muốn tôi đồng ý giao dịch thì phối hợp với tôi. Đừng để tôi phải đè em ra làm ngay tại đây" Lam Kỳ Ngôn bá đạo trả lời.
Trái tim Hạ Hàn quáng quầng đập nhanh khi nghe anh nói sẽ "làm" cô ngay trước mặt Trần Khinh.
"Kỳ Ngôn... tôi mỏi quá" Bờ mông Hạ Hàn run nhẹ, hai chân duỗi thẳng ra. Tư thế chẳng khác nào đang câu dẫn đàn ông.
Lợi dụng tấm lưng Hạ Hàn che khuất tầm nhìn của người đối diện là Trần Khinh, Lam Kỳ Ngôn ngước lên hôn vào môi cô, anh cố tình lặp đi lặp lại việc mút hai cánh môi tạo cho Hạ Hàn có cảm giác kích thích khi vụng trộm làm những việc này trước mặt người khác.
Mục đích của anh là muốn khẳng định chủ quyền và để Hạ Hàn hiểu được cơ thể cô phấn khích như thế nào khi được anh chạm vào.
"Buông tôi ra!" Cô đánh vào lưng anh, nghiễm nhiên không có một chút gì gọi là đau đớn.
Lam Kỳ Ngôn biết rõ từng điểm nhạy cảm trên cở thể cô nên cố tình nâng chân hơi cao, đầu gối liên tục ấn nhẹ vào "nơi bí mật" ở giữa hai đùi.
Cô cắn môi kìm lại tiếng rên khẽ, Lam Kỳ Ngôn thấy vậy liền được nước lấn tới, anh hôn vụn vặt lên cổ, cắn cổ áo kéo xuống rồi l.i.ế.m m.ú.t hai bầu ngực và nụ hoa đã căng cứng vì nảy sinh khoái cảm của cô.
Tuy có đầu của Lam Kỳ Ngôn che lại nhưng Hạ Hàn vẫn vô cùng xấu hổ khi hai phía đều có người.
"Chu Lãng sẽ thấy mất, anh mau dừng lại đi mà..."
Thấy cô thiếu tập trung, anh đặt hai tay ghìm lấy eo cô đẩy nhẹ tới lui cho "nơi đó" miết qua miết lại đầu gối cứng cáp.
"Cửa mình" bị động chạm chậm rãi mà hưng phấn khiến cả người cô run lên. Vải quần tây dày cộm mơn trớn qua lớp vải quần lót mỏng manh khiến Hạ Hàn cảm giác được nơi đó của mình đang rỉ ra dịch rất ẩm.
Cô bất lực đánh nhẹ vào ngực Lam Kỳ Ngôn mấy cái, lí nhí nói: "Buông tôi ra..."
"Mới đó đã không chịu được rồi. Bảo bối, em thật hư hỏng.”
"Hư hỏng cái mả ma nhà anh. Tên giang hồ biến thái khốn kiếp chết tiệt!"
"Miệng lưỡi cũng không vừa!"
Lam Kỳ Ngôn hôn nhẹ lên cổ cô.
"Mới chỉ chạm vào em bằng đầu gối mà em đã có biểu cảm gợi tình thế này. Tôi thật mong chờ cảnh em phóng túng rên rỉ trước mặt tôi!"
Hạ Hàn hận không thể cắn đứt lỗ tai của tên biến thái này.
Thấy Chu Lãng chuẩn bị đi ra, Hạ Hàn xấu hổ túm chặt lưng áo anh: "Trợ lý Chu sắp đi ra rồi... ưm..."
"Đây là địa bàn của tôi, tôi muốn làm tình với em thì bọn họ phải tự giác cút đi.”
Hạ Hàn quàng tay ôm lấy cổ của Lam Kỳ Ngôn giấu mặt vào hõm cổ của anh. Nếu bây giờ cô để Trần Khinh trông thấy vẻ mặt mụ mị của mình chắc chắn sẽ đánh giá cô đang làm cái nghề câu dẫn đàn ông để được sống trong nhung lụa.
"Đừng tuỳ hứng nữa được không? Tôi xin anh..."
"Vậy ý em là sau khi lên phòng chúng ta có thể tiếp tục?"
Bí quá nên Hạ Hàn chẳng kịp suy nghĩ mà gật đầu lia lịa.
"Không được! Tôi không muốn để Lam Thần Vũ hưởng em.”
Vừa nói Lam Kỳ Ngôn vừa lưu manh bóp mạnh bờ mông cô. Cô rút người lại, nơi đó cũng theo phản ứng muốn thắt chặt lấy đầu gối của anh.
Lam Kỳ Ngôn hưng phấn mỉm cười, cố tình liếc nhìn Trần Khinh với ánh mắt khiêu khích. Trần Khinh đỏ mặt cúi đầu xuống không dám nhìn.
Vì sự đụng chạm của anh, cô xấu hổ đến mức chỉ muốn đập đầu chết đi cho xong.
Cô ngẩng đầu ra, miễn cưỡng mỉm cười, bàn tay luồn xuống đan vào bàn tay anh. Cô xoè mấy cái móng nhọn ra bấu vào lồng bàn tay của anh làm anh hơi đau: "Em vào làm bánh cho khách.”
Mép miệng Lam Kỳ Ngôn giật giật, dùng lực giằng co với cô: "Ai là khách?"
Câu hỏi ám chỉ của Lam Kỳ Ngôn làm Trần Khinh chột dạ, cậu ngẩng lên đối diện với anh bằng ánh mắt