Lam Thần Vũ đưa Hạ Hàn đến bệnh viện da liễu nổi tiếng nhất thành phố Los Angeles.
Khi nhận được tờ giấy giới thiệu từ Lam Thần Vũ, cô y tá trực quầy liền nhanh tay nhấc điện thoại lên ấn phím gọi.
"Có người muốn gặp viện trưởng ạ" Cô trình bày sau khi tín hiệu đã kết nối.
"Đưa họ lên phòng tôi đi" Đầu dây bên kia phát ra tiếng trầm khàn như người bị cảm, có thể nghe rõ được là giọng của một người đàn ông đã có tuổi.
"Hai vị đi theo tôi."
Đưa đến trước cửa thì cô y tá cũng rời đi. Lam Thần Vũ gõ nhẹ cửa nhưng không nghe tiếng phản hồi, gõ mạnh thêm vài cái nữa mới có người bước ra mở cửa.
Xuất hiện trước mặt hai người là một vị bác sĩ trạc tuổi trung niên, đầu bù tóc rối, áo blouse trắng xộc xệch trông vô cùng nhếch nhác.
"Viện trưởng Mặc, cháu đưa vợ cháu đến rồi đây" Lam Thần Vũ ba phần cung kính gật nhẹ đầu giới thiệu Hạ Hàn với ông.
"Xin chào viện trưởng" Hạ Hàn cũng cúi đầu chào hỏi.
Vị viện trưởng nọ lóng ngóng đẩy cặp kính lão, tiến lên một bước nhìn chằm chằm vào Hạ Hàn làm cô thấy hơi bất tiện vì sự săm soi khó chịu này.
Ông nhìn một lúc, lát sau mới liếc sang Lam Thần Vũ, thản nhiên hỏi: "Nhóc con, kết hôn khi nào vậy?"
"Chúng cháu chỉ vừa đăng kí giấy kết hôn, cũng chưa tổ chức lễ cưới nên bác không biết cũng là lẽ đương nhiên."
Viện trưởng họ Mặc gật gù vuốt vuốt chòm râu lởm chởm sợi đen sợi bạc rất dị rồi đi một mạch ngồi vào bàn thí nghiệm.
Hạ Hàn chớp chớp mắt nhìn Lam Thần Vũ, anh biết cô đang chưa hiểu gì nên giải thích: "Đừng lo. Ông ấy là thế đấy."
Anh dẫn cô vào phòng ngồi lên ghế khám dành cho bệnh nhân. Còn anh thì ngồi ở ghế sô pha phía sau lấy điện thoại ra gọi cho một ai đó.
Mày kiếm hơi nhíu lại sau một lúc gọi điện vẫn không nhận được trả lời, Lam Thần Vũ đứng lên định đi ra cửa thì cánh cửa mở xoạc ra, sau đó là một chàng bác sĩ trẻ mắt đeo kính ngố chạy vào đâm trúng ngay anh.
"Tiểu Vũ?"
"A Duyệt?"
Cả hai người đều ngạc nhiên đồng thời gọi tên đối phương. Chàng bác sĩ trẻ nhìn Lam Thần Vũ với ánh mắt nửa kinh ngạc nửa trìu mến, bỗng nhiên anh đưa tay lên xoa đầu Lam Thần Vũ làm Hạ Hàn giật mình.
"Còn có người có thể xoa đầu anh ta sao?"
"Em đã lớn chừng này rồi đấy à?" Mặc Ninh Duyệt cười vui như gặt được mùa, cao hứng quá mức mà vò đầu tóc Lam Thần Vũ rối bù cả lên như tổ chim.
Lam Thần Vũ thấy Hạ Hàn đang nhìn mình chằm chằm thì sinh ngượng, anh gạt tay Mặc Ninh Duyệt ra: "Anh làm gì gọi không được?"
"À. Xuống căn tin mua một ít nước ép." Vừa nói anh vừa bước vào.
Đoạn nhìn thấy Hạ Hàn liền hỏi: "Đây là ai?"
"Bệnh nhân hôm trước em nói với anh. Anh mau đến khám cho cô ấy đi."
Mặc Ninh Duyệt nghe vậy thì bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, anh chạy vội đến chỗ Hạ Hàn xoay qua xoay lại người cô làm cô hơi hoảng: "Chuyện gì vậy bác sĩ?"
"Đánh giá tiêu chuẩn em dâu."
"Em dâu?"
Cơ mặt Hạ Hàn nghệch ra, cô chưa tiếp thu kịp thông tin mà Mặc Ninh Duyệt nói nên quay sang nhìn Lam Thần Vũ với ý cầu giải thích song lại thấy anh cười hiền nên cũng khó mở lời hỏi rõ.
"Vóc dáng rất đẹp" Mặc Ninh Duyệt đẩy đẩy cặp kính, nhướng mày tỏ vẻ rất tâm đắc, "Tóc cũng rất đẹp nhưng cơ thể lại bị phá hủy rất nặng. Em dâu còn sống là kì tích rồi."
Hạ Hàn biết Mặc Ninh Duyệt đang chuẩn bệnh cho mình nhưng anh cứ luôn miệng gọi "em dâu" làm cô vừa ngại vừa chẳng hiểu tại sao.
"Bác sĩ Mặc, anh đừng gọi tôi là em dâu nữa có được không?"
Mặc Ninh Duyệt quay ngoắt lại nhìn cô với ánh mắt rất đỗi ngạc nhiên, sau đó lại nhìn sang Lam Thần Vũ làm ra vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Sao vậy? Không cho anh nhận em dâu nữa à?"
"Anh ấy là anh trai của tôi!" Lam Thần Vũ biết cô đang thắc mắc điều gì. Cô chưa kịp nói ra lí do thì anh đã lên tiếng giải thích.
Anh đi lại đứng bên cạnh Mặc Ninh Duyệt, vỗ vai mấy cái rồi nói: "A Duyệt và tôi là anh em cùng mẹ khác cha. Anh ấy là con trai lớn của mẹ tôi. Viện trưởng Mặc là chồng trước của bà ấy."
Hạ Hàn khá bất ngờ với quá khứ không mấy danh giá của vị hôn phu này. Vì tò mò nên cô mới hỏi: "Vậy mẹ anh thì sao? Bà ấy đang sống cùng anh trai ư?"
"Mẹ tôi mất rồi. Bà ấy qua đời vì căn bệnh ung thư dạ dày."
"Tôi xin lỗi...”
"Không sao. Chuyện cũ rồi" Lam Thần Vũ không mảy may tỏ ra hoài niệm.
Anh đặt tay lên hai vai Hạ Hàn, hướng cô xoay người lại đối diện với Mặc Ninh Duyệt: "Chuyện quan trọng bây giờ là chữa trị cho em."
Mặc Ninh Duyệt nâng cằm Hạ Hàn lên kéo qua kéo lại ngắm nghía, không đợi anh trả lời liền nói: "Dung mạo này chỉ có thể ghép da tái tạo, không thể khôi phục gương mặt cũ được."
"Là tôi sẽ mang một diện mạo mới?"
"Đúng vậy!"
"Vậy còn cơ thể thì sao?"
"Nếu phẫu thuật ghép da, tỉ tệ thành công là 50%"
"Hậu quả nếu không thành công?"
"Cô ấy sẽ chết."
Lam Thần Vũ trầm mặc tiếp nhận thông tin.
Không khí xung quanh Hạ Hàn cũng bao trùm một nỗi nặng nề.
Sau khi nghe Mặc Ninh Duyệt nói, con số 50% cứ văng vẳng trong đầu Hạ Hàn. Cô biết cơ hội của cô chỉ có một nửa, giống như việc cô đang đánh cược giữa tính mạng và sắc đẹp. "Sai một li đi một dặm" chính là câu nói thích hợp nhất cho hoàn cảnh của cô ngay lúc này.
Mặc Ninh Duyệt nắm cánh tay cô đưa lên soi xét một mảng sẹo bỏng. Anh dùng móng tay cào nhẹ lớp sừng thâm sạm, suy ngẫm một lúc rồi nhẹ nhàng hạ tay của cô xuống, nói: "Ghép da là một quá trình cực kì phức tạp, huống hồ tế bào biểu bì da của cô ấy đã bị phá hủy hoàn toàn, muốn tái tạo lại phải mất rất nhiều thời gian, hơn nữa còn rất mạo hiểm.”
“Khó khăn như vậy…”
“Nếu muốn, anh có thể sắp xếp quá trình điều trị cho cô ấy ngay bây