Hạ Hàn trở về biệt thự khi trời đã tối. Cô mở cửa ra thấy tối om, tìm điện thoại trong túi mãi không thấy nên lồm cồm đi vào, vừa đi vừa đưa tay mò mẫm tìm công tắc thì bị một bàn tay hữu lực siết lại, kéo cả cơ thể cô áp chặt vào tường.
"Đi đâu?"
Hạ Hàn giật thót tim, nghe hơi thở nam tính hơi gấp phả lên mặt, cô mới biết đó là Lam Kỳ Ngôn rồi từ từ trấn tĩnh lại mà đáp: "Tôi đi dạo vòng vòng chút thôi."
Lam Kỳ Ngôn bất ngờ vung nắm đấm đấm vào tường vang lên một tiếng "Thụp" làm cô giật mình, cả người co rúm lại vì hơi sợ.
Bất chợt anh ôm ghì lấy cô, lực đạo mạnh mẽ hơn ấn cô vào lòng. Hạ Hàn tròn mắt ngạc nhiên: "Anh sao vậy?"
Lam Kỳ Ngôn gục đầu trên vai cô, hơi thở ấm nóng trào phúng luồn quanh cổ cô, anh thều thào trả lời: "Khi thức dậy không nhìn thấy em, tôi cứ tưởng em muốn rời xa tôi."
"Tại sao tôi lại rời xa anh?"
"Có lẽ... em hận tôi?"
Tông giọng trầm ấm vẫn cứ đều đều trải lòng, Hạ Hàn hơi hé miệng như muốn nói ra điều gì đó nhưng lại lựa chọn im lặng.
Có thể cho rằng cô đang bị nhan sắc mê hoặc mà trở nên mềm lòng nhưng giây phút này Hạ Hàn chỉ muốn vứt bỏ tất cả những suy nghĩ bộn bề làm cô căng thẳng, một lòng một dạ trong sạch đón nhận anh.
"Lam Kỳ Ngôn. Anh... có từng nghĩ tới hậu quả do anh gây ra cho tôi không?"
“Em sẽ làm gì?”
“Tôi sẽ rời xa anh thật đấy.”
Lam Kỳ Ngôn sững người, nhất thời không có câu trả lời, và Hạ Hàn cũng không muốn nghe câu trả lời ấy ngay lúc này.
“Tôi mệt rồi.”
Cô cười nhạt, hai mắt khẽ nhắm lại, thì thầm nói: "Chúng ta nên đi ngủ thôi.”
Ánh mắt Lam Kỳ Ngôn sáng lên tia hứng thú khi nghe cô đề cập đến chuyện "ngủ cùng nhau".
Anh đột ngột bế xốc cô lên làm cô mất thăng bằng theo quán tính ôm lấy cổ anh.
Hành động này của Hạ Hàn lại một lần nữa khiến Lam Kỳ Ngôn hiểu lầm thành cô đang hưởng ứng nên anh rất cao hứng. Anh miết đầu ngón tay vào da đùi cô, bàn tay ấm nóng lưu manh vuốt ve bẹ đùi dưới trắng nõn.
"Anh làm gì vậy?" Sống lưng Hạ Hàn run lên, tim quáng quầng đập nhanh.
"Đi ngủ.”
Dứt câu, Lam Kỳ Ngôn bế cô đi vào phòng. Đặt cô nằm xuống giường rồi nhanh chóng cởi sạch đồ trên người nằm đè lên cô.
"Buông tôi ra!"
"Lại định chơi trò lạc mềm buộc chặt với tôi nữa sao?"
Vừa nói anh vừa luồn một chân vào giữa hai đùi cô, đầu gối đẩy lên chà xát vào vùng tam giác sau chiếc quần lót đã ươn ướt.
“Vừa rồi còn không phải đang câu dẫn tôi?”
“Anh thật hồ đồ!”
Hạ Hàn ra sức khép chân lại ngăn cản sự quấy rối của anh. Lam Kỳ Ngôn thấy cô phản kháng thì càng thêm hưng phấn. Anh lưu manh thò mấy ngón tay vào trong quần lót lần mò đến nơi bí mật đang co thắt liên hồi vì trống vắng.
Anh se nhẹ hai cánh hoa làm hạ thân Hạ Hàn run rẩy kịch liệt, bờ mông phản chủ hơi đẩy lên đón nhận sự trêu đùa ám mụi của anh.
"Em ướt thật đấy.”
Hạ Hàn chưa kịp lên tiếng, ngón tay của Lam Kỳ Ngôn lại một lần nữa xâm nhập vào bên trong khiến cô không kịp trở tay mà đón nhận rất nhiệt tình.
Viền môi Lam Kỳ Ngôn cong lên khi bên dưới đang siết chặt ngón tay của anh. Anh cảm nhận được bên trong cô vừa co thắt vừa ẩm nóng, liên tục xao xuyến bóp chặt lấy ngón tay của anh. **** *** cũng theo đó tràn ra chảy xuống kẽ tay rồi đọng lại trong lòng bàn tay.
Lam Kỳ Ngôn dây dưa rút ra đưa vào khiến Hạ Hàn như muốn chết đi sống lại với khoái cảm đê mê.
Anh đưa tay lên miệng liếm lấy mật ngọt ái tình, ý cười hưng phấn tràn ngập trong đôi mắt hừng hực hoả dục.
"Tôi thích em ngoan ngoãn như thế này hơn.”
"Biến thái khốn kiếp" Giọng Hạ Hàn run run mắng người như muỗi kêu.
Lam Kỳ Ngôn hừ lạnh, anh nắm lấy "vật đó" ấn vào cửa mình của Hạ Hàn. Hạ Hàn hoảng hồn. Cô định bỏ chạy nhưng bị anh kéo lại khoá hai tay trên đỉnh đầu.
"Đồ đã cởi sạch, bên dưới cũng đã sẵn sàng rồi. Bây giờ lại muốn chạy trốn, em nghĩ tôi cấm dục tử tế được như Đường Tăng sao?"
Cô nuốt nước bọt, cõi lòng choáng một nỗi lo lắng tột độ. Toàn thân cô nóng bừng, lồng ngực ngứa ngáy như chất đầy cỏ dại. Cô đẩy anh ra, bất lực lí nhí: "Bỏ tôi ra... tôi không muốn.”
"Thật sự là không muốn?” Lam Kỳ Ngôn lựa lúc Hạ Hàn sơ hở liền nắm hai bên mép quần lót của cô kéo phăng xuống.
Hạ Hàn la toáng lên thì anh cúi đầu xuống áp môi mình lên môi cô. Cô nhất quyết không cho anh hôn sâu hơn nhưng đáng tiếc anh không phải loại người dễ dàng chịu thua. Anh hé răng cắn mạnh lên môi cô làm cô mở miệng ra, lựa lúc ấy anh nhanh như cắt đưa lưỡi vào trong cuốn lấy lưỡi cô **** *** rất cuồng nhiệt.
Không có đủ dưỡng khí nếu cứ một mực chống cự, Hạ Hàn bất đắc dĩ thả lỏng, phối hợp với anh thực hiện nụ hôn ướt át.
Lam Kỳ Ngôn luyến tiếc rời khỏi môi Hạ Hàn. Mặt Hạ Hàn đỏ bừng, trong khóe mắt còn đọng lại nước mắt vì ngượng ngùng. Cô đưa tay lên che miệng, tay còn lại duỗi xuống vô tình chạm vào nơi nhạy cảm của anh, Lam Kỳ Ngôn run người, cổ họng gầm gừ tiếng thở dồn dập như sắp phóng thích con quỷ dữ đang bị kiềm hãm bên trong anh.
Hạ Hàn giật mình định rút tay lại thì bị Lam Kỳ Ngôn bắt lấy.
"Làm cho tôi!" Anh thều thào ra lệnh.
Hạ Hàn biết anh đang muốn cô làm điều gì. Lần này lại làm cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh cũng là khung cảnh sắp bị anh "thượng" như thế này, trái tim Hạ Hàn vô thức nhói lên.
“Anh cứ ép buộc tôi như vậy... thoả mãn lắm sao? Vui vẻ lắm sao?”
Cô tự thấy bản thân quá dễ dãi, quá dễ bị chinh phục chỉ bởi vài câu nói sủng ái, vài sự yêu chiều dịu dàng của người đàn ông mà bây giờ yêu hận còn chưa rõ, giằng xéo lớp hận lớp yêu chồng lên nhau khiến Hạ Hàn đau đến ngạt thở.
“Anh thật sự ủ mãi không ấm... không thể thay đổi được. Tôi đã hy vọng ở anh nhiều như vậy...”
Cô nói như trong cơn mê sảng.
Hai tay cô vô lực buông thỏng trên giường, sắc mặt tối đi, nước mắt chảy xuống lăn dọc theo thái dương rồi rơi xuống đệm giường tạo thành những