Gương mặt anh tuấn lộ rõ nét bàng hoàng khi vừa lãnh trọn cú tát "bất thình lình" của Hạ Hàn.
Lam Thần Vũ thất thần đứng ngây người nhìn cô chăm chăm.
Anh ngập ngừng đưa tay lên chạm vào má mình. Một bên má bị Hạ Hàn tát đến ửng đỏ, nhiệt lượng ở bề mặt da cũng tăng lên, vừa có chút rát lại có chút đau.
"Em... vừa đánh tôi?"
"Cũng chẳng phải đánh Lộ Sơ của anh.”
"Rốt cuộc thì em làm sao vậy chứ?" Lam Thần Vũ mất kiên nhẫn nên có hơi lớn tiếng.
"Anh đi mà tìm Lộ Sơ yêu quý của anh. Đừng ôm tôi mà lại gọi tên của người phụ nữ khác.”
Hạ Hàn cũng lớn giọng quát lại không chịu thua.
"Lộ Sơ thì liên quan gì đến chuyện của chúng ta? Úp úp mở mở như thế thì tôi biết là chuyện gì được?”
Hạ Hàn nhìn bộ dạng "không hay biết gì" của Lam Thần Vũ thì lại càng cao hứng châm chọc: "Anh nhớ nhung Lộ Sơ đến mức trong mơ cũng thấy. Nếu anh thật sự cần phụ nữ để thay thế người tình của anh thì anh nên tìm người khác đi, Hạ Hàn tôi không thích hợp.”
Cô là một người cầu toàn. Cô ghét tra nam. Cô không muốn anh giống Triệt Lâm!
Dứt câu, Hạ Hàn toan bỏ đi thì Lam Thần Vũ bắt lấy cổ tay cô giữ lại: “Đừng làm loạn nữa Hạ Hàn.”
Bước chân Hạ Hàn nặng trịch, cô cảm tưởng đang có cả tạ chì đổ lên chân mình níu giữ mình ở lại căn phòng này.
"Tôi cứ làm loạn đấy? Trong mắt anh, tôi lúc nào cũng chỉ biết làm loạn.”
Dáng vẻ Hạ Hàn cắn môi kiềm lại tiếng nấc, đôi mắt màu khói đã ứa đẫm nước chỉ trực chờ một cái chớp mắt liền rơi xuống thành giọt.
Trái tim Lam Thần Vũ vô pháp nhói lên đau đớn, nỗi bất lực hình thành như một tấm màn u ám cường đại bao trùm toàn bộ thâm tâm của anh.
Anh vội bước đến ôm chầm lấy cô: "Em sao vậy? Tại sao lại khóc rồi?"
Hạ Hàn đẩy anh ra. Trước mắt cô là hình ảnh loè nhoè của Lam Thần Vũ.
Tuy vậy, cô vẫn thấy được nét lo lắng trên gương mặt anh, vì giọng nói trầm ấm mang âm hưởng sốt ruột mỗi khi hỏi dồn dập đã thể hiện tất cả nỗi lòng và biểu cảm lo lắng của người đàn ông này.
Lam Thần Vũ cuống lên, vội đỡ cô ra, bưng gương mặt đầm đìa nước mắt nước mũi của Hạ Hàn lên lau sụt sịt.
"Không khoẻ ở đâu thì nói tôi biết, tôi gọi bác sĩ đến khám cho em. Sao đột nhiên lại khóc dữ dội như thế? Tôi không làm gì khiến em phải khóc đấy chứ?"
"Tra nam! Ngu ngốc!"
Hạ Hàn đột nhiên quát lên khiến anh nghệch mặt ra. Thấy cô mím môi lườm mình nên anh lại ôm lấy cô dỗ dành: "Đúng đúng. Tôi là tra nam. Tôi ngu ngốc. Tôi xin lỗi, em đừng khóc nữa được không?”
Anh bây giờ mới nhận ra, chuyện của Lộ Sơ lại khiến cô để tâm như vậy. Cô rõ ràng là đang ghen!
Chừng mấy phút sau, Hạ Hàn hổ thẹn đẩy anh ra tự lau nước mắt lem nhem như con mèo.
Anh thở dài, ôm cô nằm phịch xuống giường: “Tại sao chưa ngủ? Chạy đến tìm tôi làm gì?"
Không thể nói là đi tìm Lam Kỳ Ngôn nên cô nói dối: "Tôi đi toilet, đi ngang qua thấy cửa phòng còn mở nên vào xem thử.”
Ánh mắt Lam Thần Vũ thẫm lại, mờ mịt và sâu hoáy nhưng lại sáng rực như vì tinh tú lấp lánh.
“Muốn em thừa nhận quan tâm tôi khó như thế sao?”
Vừa nói Lam Thần Vũ vừa chùn lưng xuống, đầu hơi nghiêng, ngón tay cái miết nhẹ viền môi dưới căng mọng của cô.
Cô nhất thời không biết phản ứng thế nào nên nhắm tịt mắt lại chờ đợi nụ hôn của anh. Song, chừng vài giây sau vẫn thấy không có động tĩnh gì, Hạ Hàn mở mắt ra thì thấy Lam Thần Vũ đang âu yếm nhìn cô, trên môi lồ lộ nụ cười sủng ái.
Anh xoa nhẹ bọng mắt đã sưng húp, dịu dàng nói: "Sau này đừng khóc trước mặt tôi nữa, tôi thật sự đau lòng đấy.”
Hạ Hàn ngẩn người, hai má từ từ ửng đỏ theo từng lần vuốt ve của ngón tay thanh mảnh, trong tim lâng lâng cảm giác ấm áp và hạnh phúc lạ thường.
“Mình rốt cuộc đang phải lòng người nào đây...”
Sáng hôm sau.
Hạ Hàn lờ mờ tỉnh dậy sau giấc ngủ. Vừa mở ra đã đập ngay vào mắt cô là gương mặt an tĩnh còn say ngủ của Lam Thần Vũ.
Cô nhìn xuống thấy tay anh đang ôm quanh eo mình, tay còn lại duỗi ra để cho cô gối đầu. Tư thế ôm ấp đúng nghĩa vợ chồng son mới kết hôn!
Vì đang gối đầu trên tay anh nên khoảng cách giữa hai người rất gần, cô chỉ ngước mặt lên liền có thể chạm vào mặt anh.
Hai ngón tay của Hạ Hàn lướt nhẹ trên sống mũi cao thẳng: "Dáng vẻ lúc ngủ của anh đẹp trai thật.”
Cô cười thầm, tinh nghịch chọt ngón tay chạm nhẹ vào môi anh: "Môi cũng mềm quá.”
Hạ Hàn nuốt nước bọt, cơ thể tự động tiến lại gần hơn. Như không còn chịu sự kiểm soát của đại não, Hạ Hàn nhắm mắt lại, môi hơi chu ra hôn nhẹ vào môi Lam Thần Vũ. Độ đàn hồi của bờ môi quyến rũ mềm mại như bánh pudding mà Hạ Hàn cực kì thích ăn.
Cô nhìn chằm chằm vào đôi môi ẩm ướt vừa được môi mình ướm lên, trong lòng lâng lâng cảm giác rất vui vẻ.
Đột nhiên Lam Thần Vũ mở mắt ra làm Hạ Hàn xấu hổ đến mặt căng ngắt.
Tay anh ấn nhẹ vào eo cô, trong mắt tràn ngập nhu tình: "Chào buổi sáng.”
"Chào... chào buổi sáng. Anh... anh tỉnh giấc từ khi nào vậy?" Hạ Hàn sợ anh biết cô hôn trộm nên ngập ngừng xấu hổ.
"Tôi rất hạnh phúc khi được đánh thức bằng nụ hôn chào buổi sáng của em.”
Mặt Hạ Hàn nóng lên, cô gỡ tay anh ra bật ngồi dậy, đột nhiên bụng dưới nhói lên làm cô khựng lại.
Thấy cô co rút người, mặt mày nhăn nhó khó coi, Lam Thần Vũ có chút lo lắng: “Em đau ở đâu à?”
“Tôi hình như là...” Hạ Hàn vạch chăn lên, một mảng đỏ chói đập vào mắt cô và anh.