Hạ Hàn vội bật đèn lên, cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì say khước và ánh mắt buồn bã của Lam Thần Vũ.
"Anh uống rượu ư?"
Hai tay cô bưng mặt anh kề lại gần mũi để ngửi. Đôi mày ngài nhíu lại, trong ánh mắt chốc lát hiện lên tia lo lắng: "Sao lại uống nhiều rượu thế này? Anh có sao không?"
"Em còn biết lo cho tôi?"
"Đồ ngốc anh say rồi, nói vớ vẩn gì vậy chứ? Tôi đưa anh về giường nghỉ ngơi.”
Lam Thần Vũ đương nhiên tửu lượng yếu, uống hết mấy chai rượu mạnh của Lam Kỳ Ngôn mà không lăn ra bất tỉnh nửa ngày đã là may.
Hạ Hàn toan đỡ anh về giường thì bị anh khoá hai tay trên đỉnh đầu.
“Về giường nghỉ ngơi? Em không đợi được nữa rồi à?”
“Anh làm tôi đau đấy."
"Nỗi đau của em có sánh bằng của tôi không?"
"Anh nói gì vậy?"
"Nói em... nói trái tim em không có chỗ cho tôi..."
Lam Thần Vũ gục đầu xuống cánh vai gầy mảnh, hơi thở nam tính mang theo hương men toả ra ngào ngạt trong không gian chật hẹp cũng khiến Hạ Hàn dần say theo.
Hạ Hàn đẩy nhẹ anh ra, lí nhí nói: “Đừng làm loạn nữa. Anh say rồi.”
Lam Thần Vũ đột ngột thả tay cô ra rồi ôm ghì lấy cô, miệng không ngừng thì thầm trong cơn mê sảng.
"Em gặp nguy hiểm từ lần này đến lần khác đều do tôi không bảo vệ tốt cho em. Tôi để Lộ Sơ hãm hại em, để em rơi vào tay đám xã hội đen đó... tôi xin lỗi...”
“Không phải lỗi của anh mà.”
“Lam Kỳ Ngôn bảo vệ được em còn tôi thì không, tôi vừa ghen tỵ với anh ta vừa cảm thấy bản thân quá vô dụng...”
"Này anh say rồi đừng nói nữa."
"Lam Kỳ Ngôn tài giỏi như vậy nên em mới để tâm đến anh ta hơn tôi..."
Hạ Hàn trước còn ngỡ ngàng, sau hiểu ra chỉ có thể trút một hơi thở dài, vừa xoa đầu anh vừa cười khổ: "Hai người các anh thật là... tại sao cứ ghen nhau vì tôi như thế?"
"Vì tôi muốn em là của riêng tôi. Tôi không muốn em có tình cảm với anh ta!"
"Tôi đối với anh và Kỳ Ngôn đều..."
Hạ Hàn nhất thời không trả lời được, thậm chí cô còn không thể kiểm soát trái tim cô đang hướng về ai.
Nhìn ra nét do dự trong ánh mắt của Hạ Hàn, Lam Thần Vũ trầm giọng: "Em lại nghĩ về anh ta rồi."
Dứt lời, Lam Thần Vũ thè lưỡi ra l.iếm một lượt vành tai của Hạ Hàn khiến cô giật mình.
"Anh... anh muốn làm gì?"
"Tôi muốn em làm người phụ nữ của tôi."
"Nhưng... không phải chúng ta đã... đã làm với nhau rồi..."
"Đó là Lam Kỳ Ngôn!”
Lam Thần Vũ giống như bị chọc vào cấm kỵ nên mỗi lần nghe đến cái tên của nhân cách thứ hai đều thể hiện sự không vui.
Anh nghiêng đầu đặt đầu mũi của mình chạm vào đầu mũi cô, cái nhìn đen tối của anh giống như một hố sâu không đáy trào phúng vây lấy toàn bộ tâm hồn căng thẳng của Hạ Hàn.
Cô ngửi men say từ hơi thở của anh, đầu óc cũng chẳng còn được bao nhiêu phần tỉnh táo.
“Hạ Hàn, đêm nay hãy ở lại bên cạnh tôi đi. Tôi muốn em hầu hạ tôi.”
“Anh... anh... đồ hạ lưu!”
Hạ Hàn lắp bắp, mặt càng đỏ hơn khi anh kề môi lên môi cô mà phát ngôn: “Đêm nay là đêm đầu tiên của chúng ta, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời...”
Bị hai cánh môi ấn mạnh mỗi khi anh nói chuyện, tim Hạ Hàn đập lên thình thịch, môi trong vô thức hé ra.
Trong cơn lờ mờ, Lam Thần Vũ theo quán tính đưa đầu lưỡi vào l.iếm lưỡi cô một cái.
“Ưm...”
Cổ họng cô vô thức phát ra tiếng rên yêu nghiệt khiến thân dưới của anh bắt đầu có sự phản ứng.
“Em đang quyến rũ anh đấy à?”
Hạ Hàn lắc đầu chối bỏ, còn anh, chỉ “hừ” một tiếng.
Lam Thần Vũ không chút do dự kéo khoá quần một cái roạt đồng thời kéo phăng đi sự rụt rè của cô gái ở dưới thân bằng cách cắn vào tai cô.
"Từ từ đã, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý."
Hạ Hàn hồi hộp đẩy anh ra nhưng bị anh khống chế.
"Anh không cần em làm gì, chỉ cần em ngoan ngoãn thực hiện nghĩa vụ của một người vợ."
"Anh... anh làm mấy việc này chỉ vì muốn tôi thoả mãn anh thôi ư?"
"Ngoài trừ em ra, anh không muốn bất kì ai.”
Anh đẩy đầu lưỡi vào lỗ tai cô khiến cô nảy sinh cảm hứng rồi kề môi thều thào: “Ngoan, cho anh! Anh muốn em!”
Cô còn chưa kịp trả lời liền bị anh khoá tay trên đỉnh đầu, tay còn lại của anh mon men xuốnh cặp đùi đầy đặn để vén váy cô lên.
Anh luồn mấy ngón tay cầm lấy mép quần lót kéo xuống rồi để bàn tay yên vị trên bờ mông căng tròn.
Hạ Hàn hoảng hốt vì sự trống vắng thì bất ngờ Lam Thần Vũ cúi xuống khoá lấy môi cô.
“Anh ấy đang giận ư? Có lẽ... mình lại vô tâm rồi.”
Anh dùng lực ở nụ hôn khiến cô có cảm giác như anh đang trút tất thảy sự ấm ức, ghen tuông lên đôi môi vô tội của cô.
Vừa hôn, anh vừa luồn một chân vào giữa chân cô rồi nâng lên cho đầu gối vừa vặn chạm vào "cửa mình" đang rất khát khao được kích thích.
Hạ Hàn hoảng hồn, ra sức khép chân lại nhưng vô tình kẹp lấy chân anh để anh dễ dàng chà sát đầu gối vào điểm nhạy cảm trên "cô bé" hơn.
Không thấy Hạ Hàn phản kháng, Lam Thần Vũ thoả mãn buông cô ra, anh vuốt tóc lên, ánh mắt tràn đầy dục vọng thắp sáng cả một vùng âm u trong lòng cô gái nhỏ.
"Anh không ngờ em cũng hưởng ứng anh như vậy.”