Tấm chăn phủ lên một màu đen tối pha lẫn hơi thở nóng rực gấp gáp của hai con người đang hoà quyện vào nhau.
Thời khắc bóng tối xâm nhập vào tầm mắt của Hạ Hàn cũng là lúc cô cho phép bản thân bứt bỏ xiềng xích về khuôn phép mang tên "không được động tâm" với anh.
Lam Kỳ Ngôn thì sao? Lam Thần Vũ thì sao? Hận thù thì sao? Tình yêu lại được tính là gì?
Khi mà người đàn ông ở trước mặt cô đang nhìn cô bằng ánh mắt nhất mực nồng ấm, người ở trên thân cô đang âu yếm cơ thể cô không xót một tấc da tấc thịt nào.
"Thần Vũ..."
"Em sao rồi? Có thấy đau ở đâu không?"
Anh đang lo lắng sức khoẻ của cô chưa bình phục. Chỉ cần cô nói một lời không thoải mái, anh liền ngay lập tức dừng lại.
"Không phải... chỗ đó... khó chịu quá..."
Lam Thần Vũ dường như hiểu ra, anh vuốt ve gương mặt say ngất vì hứng tình của cô gái nhỏ, trong lòng miên man cảm giác hạnh phúc.
"Anh yêu em của lúc này chết đi được."
Yêu...
Hạ Hàn thừa nhận cô không ghét bỏ điều này!
Lam Kỳ Ngôn, Lam Thần Vũ, cả hai người đều dùng cách của riêng họ yêu thương cô, sủng ái, bảo vệ cô. Cô không thiên vị một ai cũng chẳng dành phần cho ai nhiều hơn.
Nói như vậy có được tính là cô đang bắt cá hai tay không?
"Cũng chẳng quan trọng nữa rồi..."
"Em vừa nói gì?"
"Không có gì. Thần Vũ... tôi muốn sờ mặt anh."
"Sờ thứ khác được không?"
Vừa nói Lam Thần Vũ vừa bắt một tay của Hạ Hàn đưa xuống nắm lấy "vật đàn ông" đang c.ương lên to lớn.
Cô cảm giác được lòng bàn tay của mình đang ẩm ẩm vì chất d.ịch màu trắng đục từ phần đầu của anh tiết ra. Song cô lại không cảm thấy phản cảm như lần đầu tiên.
Một tay vẫn ngoan ngoãn vuốt ve vật đó của anh, một tay vươn ra tìm kiếm gương mặt của anh.
"Không ngờ rằng gương mặt đẹp trai thế này lại có thể phát ngôn mấy câu không biết xấu hổ."
Cô kéo đầu anh xuống, trong lòng chỉ nghĩ được một điều duy nhất.
Cho dù là ai đi chăng nữa, cô cũng đã động tâm thật rồi!
"Sao hôm nay em lại chủ động vậy?"
Lam Thần Vũ có chút ngạc nhiên khi Hạ Hàn lại chủ động hôn anh.
Nhận thấy đối phương có vẻ rụt rè, Lam Thần Vũ mạnh dạn đưa lưỡi vào miệng cô. Chiếc lưỡi lạnh chậm rãi nhè ra l.iếm mút khoang miệng ẩm ướt. Bốn cánh môi trằn trọc xoay vần, day dưa quấn quýt.
Thân dưới được những ngón tay thanh mảnh có chút sần sùi vuốt ve, mấy sợi dây thần kinh kích thích cổ họng anh gầm gừ.
“Cô gái này...”
Những ngón tay vụng về liên tục vuột ra rồi bấu víu khiến anh hết lần này đến lần khác bị chạm vào điểm nhạy cảm, ham muốn trong khuôn ngực cũng vì vậy càng trở nên mãnh liệt.
Hạ Hàn đang chìm đắm trong ái tình triền miên thì môi răng bỗng trở nên cuồng nhiệt.
Mạnh dạn quàng tay ôm lấy cổ anh, cô luồn bàn tay vào tóc anh làm động tác vuốt tới vuốt lui khiến anh thoải mái không thôi.
Anh mút hai cánh môi đến mọng lên mới nghiêng đầu hôn xuống cổ cô, chiếc lưỡi ấm nóng trượt từ cổ xuống khe ngực hôn khẽ rồi di chuyển sang một bên bầu ngực ngậm lấy nụ hoa đã căng cứng, tay còn lại lưu manh xoa nắn từ vòng eo thon thả tìm xuống nơi bí mật, ngón tay cố tình chà sát vào cửa mình khiến Hạ Hàn thần hồn điên đảo.
Trong không gian chật hẹp, không có ánh sáng, không có tạp âm, chỉ có hơi thở tràn đầy dục vọng, tiếng rên rỉ nỉ non của nữ nhân, tiếng nhóp nhép của đầu lưỡi trên nụ hoa và âm thanh va chạm xác thịt như thiêu như đốt đến tận xương tuỷ.
Hạ Hàn thở hổn hển. Cô bắt đầu bối rối khi thấy đầu anh đang cúi ở giữa hai đùi mình.
"Anh làm gì vậy?"
"Nhìn em!" Lam Thần Vũ ngước đôi mắt tà mị lên nhìn cô đáp chắc nịch.
Anh ấn ngón tay vào nhuỵ hoa nhỏ, dòng điện cũng vì vậy mà chạy toàn thân cô.
Trong lúc thăng hoa, Hạ Hàn vô tình nắm lấy tóc anh giật ngược ra.
"Đừng nắm đứt hết tóc của anh."
"A xin lỗi nhưng anh không được nhìn nữa... xấu hổ lắm..."
"Ngoan, một lát sẽ rất thoải mái."
Dứt câu, Lam Thần Vũ bắt lấy bắp đùi cô nhẹ nhàng tách ra rồi thè lưỡi liếm nhẹ vào hai cánh môi ẩm ướt.
Hạ Hàn run người vì khoái cảm đê mê, cô lấy tay che miệng ngăn những tiếng rên bán đứng bản thân.
Lam Thần Vũ thấy vậy càng cao hứng trêu chọc cô.
"Đừng kìm nén nữa, âm thanh của em rất hay."
Anh cố tình l.iếm rồi mút sau đó lại hôn, cẩn thận mút hết mật ngọt từ nơi ấy tiết ra, chóp mũi theo chuyển động quẹt qua quẹt lại trên nhụy hoa e ấp, hai bàn tay trống vắng của anh vươn lên xoa nắn hai bên ngực cô, mấy ngón tay hư hỏng khẩy nhẹ rồi vân vê trên nụ hoa căng nhức, từng chút từng chút khiến Hạ Hàn gần như phát điên.
Cảm nhận chiếc lưỡi ẩm ướt lại nóng rực đang trào phúng khám phá nơi đó của mình, Hạ Hàn bất lực kêu lên: "Ưm... anh dừng lại đi... ha..."
Tuy lời nói của cô là phản đối nhưng cơ thể cô lại phối hợp rất nhiệt tình. Mông cô đẩy lên vì kích thích, hai cánh môi đang được anh âu yếm cũng co rút liên hồi vì khát khao tìm kiếm thứ gì đó cường tráng lấp đầy bên trong.
Tâm trí Hạ Hàn dường như nổ tung, cô cảm thấy mình giống như phát điên rồi.
Đột ngột một áp lực ở bụng dưới dâng lên, sau đó là vài giọt dung dịch màu trắng trong suốt từ nơi ấy bắn lên mặt anh.
Anh đờ người trong giây lát, nhìn thấy đôi mắt ngấn nước vì xấu hổ của cô lại càng thêm hưng phấn.
Anh đưa tay quẹt lấy thứ dịch trân quý kia rồi liếm một cái đầy thoả mãn.
"Cô nàng này