Lộ Sơ đang ngồi nghỉ ngơi ở phòng luyện tập dành cho nghệ sĩ để xem lại kịch bản do Chu Lãng đưa cho cô thì Hạ Mạn từ bên ngoài đi vào đã ra vẻ hống hách.
"Thời tiết này đúng là nóng chết đi được, đạo diễn nghĩ gì mà bảo tôi đóng cảnh quỳ xám hối giữa sân nhà của nam chính trong thời tiết nóng bức thế này chứ?"
Quản lý của Hạ Mạn vừa quạt vừa miễn cưỡng nịnh bợ cô ta: "Cô Hạ Mạn, hay là để tôi nói với đạo diễn cho người đóng thế cô cảnh đó được không?"
"Cô nghĩ cô là ai? Đây là ý của trợ lý Chu đấy, đạo diễn còn không dám cãi lời anh ta."
Hạ Mạn ngoắc tay cho đoàn nhân viên lấy ghế ngồi cho mình, tay cầm quạt giấy phẩy phẩy ra vẻ ngôi sao: “Nóng chết tôi rồi, các người quạt cho tôi nhanh lên."
Quản lý của Lộ Sơ ở bên này đang rót nước lọc cho cô, thấy một kẻ lạ mặt đang đánh "thùng rỗng kêu to" thì ngứa miệng nói: “Lộ Sơ, cô biết cô ta là ai không?"
"Hình như là nữ chính của bộ 'Ánh Trăng Chiếu Sáng Tình Anh' mà Lãng đưa kịch bản cho tôi." Lộ Sơ vừa liếc xuống kịch bản lại liếc qua nhìn Hạ Mạn rồi cười khẩy, "Người như cô ta mà cũng xứng đáng ngồi vào vị trí 'Ảnh hậu' sao?”
“Ảnh hậu mà thô tục như vậy? Cô ta nghĩ cô ta xuất sắc đến mức ai cũng cung phụng? Rõ ràng phòng tập có rất nhiều điều hoà.”
“Kẻ thay thế lúc nào cũng chỉ đứng ở phía sau.”
Ngón tay Lộ Sơ nhẹ nhàng lật sang trang kế tiếp. Thần thái khoan thai nhưng cao quý nhất mực là phong thái của ảnh hậu lừng danh.
"Đúng, đúng. Cô là người xứng đáng nhất."
Lộ Sơ nhấp một ngụm nước rồi cố tình nói lớn: "Nếu nói người có đủ năng lực kế vị tôi thì có thể xem xét lại Hạ Hàn."
Ở bên này nghe phong phanh có người nhắc đến hai tiếng "Hạ Hàn", Hạ Mạn dường như bị chọc trúng cây đinh, ả đứng bật dậy, xăm xăm đi đến chỗ của Lộ Sơ, ngang ngược hất cốc nước trên tay cô làm ướt cả trang kịch bản.
"Cô vừa nói Hạ Hàn đủ tư cách trở thành ảnh hậu?”
"Còn không phải? Vậy theo cô là ai mới xứng đáng?”
"Tất nhiên là tôi!" Hạ Mạn quát lên.
Ả không cần biết Lộ Sơ là ai nhưng vẫn rồ lên chỉ vì sự đố kỵ đã ăn sâu tận xương tủy.
"Cô là ảnh hậu?" Lộ Sơ che miệng cười mỉa mai khiến ả tức điên lên, "Tôi còn nghĩ người kế vị tôi ít nhất phải có khí chất như Hạ Hàn. Còn cô, nhìn khác nào mụ điên đang to tiếng không? Ảnh hậu là cư xử không biết suy nghĩ như thế đấy à?"
Giật lấy bình nước trên tay quản lý của Lộ Sơ, Hạ Mạn thẳng tay tạt nước vào mình cô.
"Cô là cái thá gì mà dám bình phẩm tôi như thế? Đây là cái giá của cô đấy."
Quản lý của Lộ Sơ tức giận đẩy Hạ Mạn ra: "Cô làm cái trò gì vậy hả? Cô có biết cô đang thất lễ với ai không?"
"Tôi ghét nhất là ai nói tên của ả tiện nhân đó trước mặt tôi. Tôi không cần biết cô ta là ai, nhắc đến Hạ Hàn đều phải câm miệng lại cho tôi."
Lộ Sơ "Ồ" lên một tiếng trầm trồ rồi nở nụ cười đắc ý. Cô đứng lên, phủi phủi cánh tay bị nước tạt trúng.
"Ý cô là cô rất ghét Hạ Hàn?"
"Tôi muốn ả chết đi còn không kịp. Chỉ hận thôi đã tính là gì?"
Lúc này Chu Lãng đi vào thấy một mớ hỗn độn thì tức giận. Anh đi đến bắt lấy cổ tay Hạ Mạn hất ra.
"Cô gây chuyện đủ chưa? Có muốn tôi cắt bỏ vai diễn của cô không?”
Lần đầu tiên Lộ Sơ thấy Chu Lãng tức giận đến mức phá vỡ vỏ bọc điềm đạm, cô ở phía sau anh cao mặt nhìn Hạ Mạn với ánh mắt khiêu khích.
Hạ Mạn nửa tức Lộ Sơ nửa lại sợ hãi Chu Lãng vì thân phận xã hội đen của anh.
Ả cúi đầu xin lỗi Lộ Sơ nhưng nội tâm không cam.
Xoay người bỏ đi thì nghe Chu Lãng nói: "Lộ Sơ, em có sao không?"
Hạ Mạn trợn mắt: "Cái gì Lộ Sơ? Cô ta là Lộ Sơ sao?"
Cả đoàn nhân viên nghe vậy thì quay lưng như chó vẫy đuôi xoay quanh Lộ Sơ: "Thì ra cô là Lộ Sơ, cô là ngôi sao của toàn thế giới, tôi thật vinh hạnh khi được đứng gần cô thế này."
"Thảo nào Chu Lãng nâng niu cô ta như vậy."
Hạ Mạn ngồi một góc nhìn cảnh tượng nhộn nhịp thì im như thóc.
Trước khi đi, Lộ Sơ đã tinh tế nhét tờ giấy vào bình nước của Hạ Mạn. Ả xả giận đến phát khát thì cầm bình nước lên liền thấy ngay một góc giấy lòi ra.
Trong giấy Lộ Sơ hẹn gặp ả ở phòng của cô.
Sau khi thay đồ chỉnh chu, Hạ Mạn đến điểm hẹn.
“Cô hẹn riêng tôi làm gì? Không phải ôm thù vì tôi tạt nước cô đấy chứ?”
“Không. Quân tử không chấp hạng tiểu nhân.”
Hạ Mạn tức điên nhưng không nói được câu nào. Thấy vậy Lộ Sơ ngay lập tức đánh thẳng vào tâm lý của ả: "Tôi sẽ không vòng vo. Tôi muốn cô hợp tác với tôi."
"Hợp tác cái gì?"
Lộ Sơ đẩy tấm ảnh Hạ Hàn bị mực đỏ gạch chéo đến trước mặt Lộ Sơ: “Loại bỏ Hạ Hàn."
"Tiện nhân đó cũng là kẻ thù