[ Đây là đâu? Tối quá ]
Hạ Hàn không biết cô đã lạc vào nơi nào, cô cứ đi mãi, đi mãi, không biết đã đi được bao lâu trong căn hầm tối đen như mực.
Chợt có một tia sáng len lói ở phía trước, cô lại chạy, cứ chạy, chạy mãi và cuối cùng cũng
bức ra khỏi bóng tối hoà vào một không gian bốn bề trắng muốt.
Ở đây, cô thấy Lam Kỳ Ngôn cầm súng, hai bàn tay đầy máu, áo sơ mi trắng tung tóe máu tươi. Anh vừa nhìn cô vừa nở nụ cười chết chóc.
[ Cuối cùng tôi cũng đã giết chết Lam Thần Vũ. Cuối cùng chúng ta cũng có thể tự do bên nhau rồi ]
[ Anh đang nói gì vậy? Lam Thần Vũ chết rồi? ]
[ Không có anh ta, sẽ không có ai làm phiền chúng ta nữa ]
Lam Kỳ Ngôn quay lại nâng niu hung khí trên tay, tiếng cười khúc khích như tiếng gọi dưới âm ty khiến Hạ Hàn rùng mình. Cô hét lên:
[ Tại sao anh phải làm vậy? Tại sao lại giết anh ấy? ]
[ Trên thế giới này chỉ cần một người tồn tại là đủ rồi ]
Đột ngột một tiếng "đoàng" vang lên làm Hạ Hàn giật mình.
Cô dường như không dám tin vào mắt mình. Từ đầu Lam Kỳ Ngôn chảy xuống dòng máu đỏ tươi nhuộm đẫm cả châu thân.
Anh ngã xuống nền trắng, máu loang ra một mảng đỏ nhức mắt.
Cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng khiến Hạ Hàn bật khóc.
[ Không... Đừng... ]
Ánh mắt anh vẫn hướng về cô, dòng lệ ứa ra từ hốc mắt đỏ ngầu chảy hòa vào máu tanh nhuốm màu tang thương, sự tiếc nuối cũng dần dần vụt tắt trong đôi mắt không còn sự sống.
Hạ Hàn muốn chạy đến ôm lấy anh nhưng dường như có một cỗ áp lực khống chế cô. Cô xoay người lại thì thấy Luân Trấn đang đứng sau lưng mình. Trên tay hắn còn cầm khẩu súng nghi ngút khói.
[ Lam Kỳ Ngôn cuối cùng cũng chết rồi ]
[ Khi nào hắn còn sống, khi đó tôi sẽ tìm hắn, tìm hắn giết không tha ]
"Đừng mà!"
Hạ Hàn mở choàng hai mắt bật người ngồi dậy. Cô thở hồng hộc, gương mặt đã thấm đẫm nước mắt.
Cô sợ hãi nhìn xung quanh, là căn phòng của anh nhưng lại không thấy anh đâu.
Lúc này cô mới định thần lại rồi ôm mặt khóc nấc lên như một đứa trẻ.
"Thì ra chỉ là mơ... anh ấy không chết..."
Chết...
Hạ Hàn có dự cảm không lành về cơn ác mộng, mặc dù vẫn còn đang khỏa thân nhưng cô không hề do dự quấn tấm chăn lên người, tức tốc chạy xuống lầu tìm anh.
Chạy một mạch trên dãy hành lang heo hút, mỗi bước chân Hạ Hàn chạm xuống nền gỗ đều toát lên âm thanh của sự hớt hãi vì không giữ được bình tĩnh.
Trong lòng cô đang cầu nguyện được nhìn thấy anh. Chưa bao giờ cô lại mong ước điều ấy mãnh liệt như lúc này!
"Thần Vũ? Anh đâu rồi, Thần Vũ?"
Ở đại sảnh cũng không có một bóng người, cô hoảng hốt vừa chạy vào nhà bếp vừa gọi lớn tên anh.
Lam Thần Vũ đang loay hoay trong bếp, nghe tiếng bước chân dồn dập thì quay lại nhìn.
Khoảnh khắc Hạ Hàn nhìn thấy anh, sự bất an trong lòng liền tan chảy thành sự yếu đuối. Cô nắm chặt một góc chăn vón cục trong lòng bàn tay, tay còn lại chống lên bờ tường lạnh ngắt.
Cô gục mặt xuống, giọng có vẻ đã nghẹn đi: "Tại sao không gọi tôi dậy?"
Lam Thần Vũ "À" một tiếng thản nhiên rồi đặt chiếc thìa khuấy canh xuống đĩa. Anh vừa cởi tạp dề ra vừa nói: "Thấy em ngủ ngon quá, không nỡ đánh thức em. Anh đang nấu đồ ăn, còn định sau khi xong sẽ lên phòng gọi em."
Thấy cô không thay đồ, cơ thể không mảnh vải che thân quấn chiếc chăn xộc xệch và đầu tóc rối bời. Anh cười khổ, đi lại xoa đầu cô rồi vuốt gọn tóc tai.
"Sao đột nhiên lại lười thế này? Muốn anh chăm cả việc tắm rửa và chải tóc cho em sao?"
Hạ Hàn cứ gục mặt im như thóc. Có chút lo lắng, Lam Thần Vũ nâng mặt cô lên thì đột nhiên cô ôm chầm lấy anh.
Sau vài giây ngạc nhiên, Lam Thần Vũ tinh ý nhận ra chân cô đứng không vững, bờ vai khẽ run giống mấy đứa trẻ con khóc nấc, còn vòng tay càng siết chặt hơn khi anh có ý định muốn gỡ ra.
"Được rồi, được rồi" Anh dang tay ôm lấy cô, vỗ nhẹ tấm lưng gầy yếu mỏng manh, anh ân cần hỏi, "Nói anh biết, em làm sao thế?"
"Lúc nãy tôi nằm mơ."
"Là ác mộng?"
Hạ Hàn trong lòng anh khẽ gật đầu, lặng một chút rồi nói tiếp: "Tôi mơ thấy anh bị xã hội đen bắn chết. Lúc tỉnh dậy không thấy anh, tôi cứ nghĩ anh chết thật rồi."
Lam Thần Vũ phì cười: "Sao có thể có chuyện đó? Anh vẫn rất an toàn ở trước mặt em đây."
"Tôi không đùa đâu" Hạ Hàn đánh nhẹ vào lưng anh trách móc.
Cô ngẩng mặt nhìn anh, hai bàn tay áp lên đôi má cao để xác định hơi ấm này không phải là ảo ảnh.
"Tôi thấy Kỳ Ngôn muốn giết anh, sau đó lại có một người khác giết chết anh ấy. Tôi sợ sẽ không được nhìn thấy anh nữa, khi thức dậy tôi thật sự rất lo lắng."
"Em là lo lắng không gặp lại anh hay Lam Kỳ Ngôn?"
"Ai cũng vậy." Mi mắt Hạ Hàn cụp xuống, "Cả hai người đều không được biến mất."
"Hạ Hàn nhà ta tham lam thật đấy."
Hạ Hàn gật đầu: "Có phải tôi đã quen với sự nuông chiều của hai người rồi không?"
Lam Thần Vũ nhìn vệt