Hạ Hàn lim dim mở mắt vì cảm thấy hơi chói. Cô xoay người lại thì đã không còn thấy người đàn ông đêm qua.
Hạ Hàn nằm bất động trên giường vì cơ thể quá đau nhức và mỏi nhừ. Nơi đó đau rát đến mức nhói lên âm ỉ mỗi khi cô hít vào thở ra.
Cô duỗi xuôi cánh tay trên giường, cánh tay lổm chổm vết bỏng vẫn còn thấy dấu hôn đỏ chói ở những chỗ da lành lặn.
"Lam Kỳ Ngôn nói ghét nhìn những vết bỏng này nhưng lại hôn lên tay mình không sót một chỗ nào."
Hạ Hàn buộc nghĩ tới, không nhịn được mỉa mai nhếch môi cười lạnh: "Đúng là đàn ông, miệng nói thì có vẻ chắc như đinh đóng cột nhưng suy nghĩ đều bằng nửa thân dưới".
Nằm yên một lúc, cô nhận thấy ngôi nhà này yên tĩnh đến mức lạ thường, nghĩ rằng không có ai nên nhân cơ hội này bỏ trốn.
Tuy cơ thể rất đau đớn nhưng Hạ Hàn vẫn gắng gượng bước xuống giường. Cô ngạc nhiên khi cửa không khóa, mừng thầm trong bụng chạy ra ngoài.
Đi dọc theo hành lang, đang tìm lối thoát thì Hạ Hàn nghe thấy tiếng nói phát ra từ căn phòng đối diện.
Cô rón rén lại gần nghe lén thì nghe thấy tiếng của đàn ông ồn ã thảo luận.
"Đem bán đi."
"Nếu cứ để ở đấy sẽ liên lụy đến chúng ta."
"Giết nhầm còn hơn bỏ sót."
Nghe mấy lời này, Hạ Hàn thất kinh hồn vía. Cô cho rằng người đàn ông đêm qua đang âm mưu muốn giết và bán cô.
Cô sợ hãi lùi về sau va vào chậu hoa kiểng phát ra tiếng động đánh thức người bên trong.
"Ai đó?"
Hạ Hàn sợ bị phát hiện nên cứ đâm đầu chạy lên đến sân thượng thì sau đó cũng có người đuổi theo cô.
Không phải Lam Kỳ Ngôn. Anh ta tự xưng là Chu Lãng.
"Hạ tiểu thư, đừng nghĩ quẩn, có chuyện gì từ từ nói. Lam thiếu làm vậy là có lí do, cậu ấy không cố ý làm hại cô."
"Cưỡng bức tôi còn có lí do? Kể chuyện hài cho ai nghe vậy?"
Trên đời dưới thế, Hạ Hàn mới thấy loại người gây án mà còn bao biện tráo trở như vậy.
"Cô đi xuống với tôi được không? Tôi hứa sẽ giải thích tất cả mọi chuyện cho cô, sẽ không để cô chịu uất ức"
Có vẻ Chu Lãng hiểu lầm Hạ Hàn muốn nhảy lầu tự tử nên xuống nước nhỏ nhẹ khuyên bảo cô đi vào.
Hạ Hàn trước còn hơi ngây người, lúc sau tinh ý nhận ra, liền giở trò uy hiếp: "Đừng qua đây. Nếu không tôi sẽ nhảy xuống!"
"Đừng nhảy. Hạ tiểu thư có gì từ từ nói. Lam thiếu đang đợi cô ở phòng, cậu ấy muốn trao đổi với cô một số việc."
"Muốn giết muốn bán tôi phải không?"
"Hạ tiểu thư hiểu lầm rồi. Những gì cô nghe không phải là sự thật đâu. Cô có thể nghe Lam thiếu giải thích."
"Tôi muốn anh ta thả tôi đi. Tôi không muốn ở lại nơi quái quỷ này thêm một phút giây nào nữa!"
"Được được!" Chu Lãng sợ Hạ Hàn kích động sẽ nhảy xuống thật nên cố gắng nhỏ nhẹ dụ dỗ, "Cô theo tôi đi vào, tôi sẽ bàn bạc với Lam thiếu khuyên cậu ấy thả cô đi. Hạ tiểu thư mau vào với tôi đi."
Nghe lời Chu Lãng nói cũng có lí, vốn cô cũng chẳng có ý định tự tử thật. Hạ Hàn nghĩ ngợi một lúc thì định bước xuống nhưng gió thổi quá mạnh khiến cô loạng choạng bước hụt.
Tim Hạ Hàn giống như ngừng đập. Cô nhắm tịt mắt lại vì nghĩ mình sẽ rơi xuống nhưng có cảm giác ai đó đang ôm mình thì cô mở mắt ra lại nhìn thấy người đàn ông đêm qua.
"Không được phép chết sớm như vậy. Tôi còn chưa nói chuyện với em được câu nào."
"Cái quái gì..."
Lúc này Hạ Hàn mới để ý đến tiếng "phạch phạch" của trực thăng. Thì ra người đàn ông này lái phi cơ riêng lên đây để bắt cô.
Giàu! Quá giàu!
Hạ Hàn nghĩ thế.
Cuối cùng Hạ Hàn cũng bị anh vác vào phòng. Anh đỡ nhẹ cô nằm lại ngay ngắn, cử chỉ dịu dàng lại thêm giọng nói phát ra trầm trầm rất dễ nghe: "Đã nghe thấy cái gì mà muốn tự tử?"
"Anh muốn giết và bán tôi. Tôi thà chết trước còn hơn bị làm nhục."
Anh đơ mặt nhìn cô vài giây rồi phụt cười: "Đó là hạng mục tranh cử của công ty. Tôi đang thảo luận với trợ lý của tôi."
"Thì ra mình đã hiểu lầm anh ta. Nhưng anh ta vẫn là người cưỡng bức mình. Đáng chết!"
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù như vậy. Tôi không bao giờ bán em đi."
Hạ Hàn ngây người nhìn anh. Người đàn ông này tuy bề ngoài hư hỏng nhưng dung mạo lại rất đẹp trai và cư xử thì vô cùng ôn nhu. Tất cả đều trái ngược với vẻ bề ngoài và sự thô bạo của đêm qua.
"Lam Kỳ Ngôn." Hạ Hàn dè dặt gọi. Sắc mặt anh đột nhiên đang vui bỗng sẫm lại.
Trông anh có vẻ khó chịu nhưng cô vẫn liều mạng hỏi tiếp: "Tại sao anh lại cần phụ nữ? Tại sao lại chọn người xấu xí như tôi? Tôi trông anh không giống người thiếu nữ nhân."
"Tôi bị kẻ thù hạ thuốc. Em yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm."
"Kẻ thù? Thì ra anh ta thật sự là thành phần dân đen." Hạ Hàn thầm nghĩ, trong lòng liền khinh thường loại đàn ông lưu manh như anh.
"Cứ yên tâm ở đây. Sẽ có người chăm sóc em mỗi ngày."
Hạ Hàn lắc đầu: "Anh không cần phải bù đắp. Tôi chỉ cần anh thả tôi đi, tôi muốn về nhà."
Anh trầm mặc nhìn cô: "Em không tin tôi?"
"Tất nhiên là tôi không... á!"
Còn chưa nói hết câu, anh đã đứng lên ôm cô đi vào nhà tắm.
Anh nhẹ nhàng đặt cô vào bồn tắm, mở nước nóng cho ngập đến đầu gối của cô, dịu giọng nói: "Tắm rửa sạch sẽ rồi xuống lầu ăn sáng, tôi cho người đưa em về."
"Lam... Lam Kỳ Ngôn." Tiếng gọi của Hạ Hàn thuận lợi làm dừng bước chân của anh.
"Anh thật sự sẽ thả tôi đi sao?"
"Tin tôi."