Hạ Hàn lang thang lê từng bước chân nặng như đổ chì giữa dòng người chen chúc. Chiếc khăn len tả tơi quấn từ cổ lên nửa gương mặt chỉ chừa lại đôi mắt để nhìn đường.
Cô cầm ổ bánh mì đã cắn dở một khúc, vừa đi vừa nhai nhỏm nhẻm rất bất cần.
Một thoáng lặng người khi nghe thấy chất giọng quen thuộc của tổ thu âm từng là cộng sự trong đoàn phim của cô trước đây, cô mới ngước lên nhìn bảng quảng cáo to đùng được lắp trên nóc của trung tâm mua sắm.
Trên màn hình rộng lớn đang phát lại buổi lễ kết hôn hoành tráng của nữ ảnh hậu trẻ tuổi Hạ Mạn và chú rể Triệt Lâm.
Em rể "quý hóa" đó lại từng là vị hôn phu của cô, còn cô dâu chính là người em gái vẫn luôn đội lốt ngây thơ tốt bụng mà cướp đi tất cả của cô.
Cô đưa đôi mắt thâm quầng dán chặt lên màn hình. Nhìn người đàn ông không chớp mắt, lòng cô cũng chẳng còn cảm giác nào ngoài hận thù.
"Triệt Lâm, Hạ Mạn, đừng hạnh phúc sớm như thế. Tôi nhất định bắt đôi cẩu nam nữ các người phải trả giá!"
Hạ Hàn uất ức, không kiểm soát được có chút yếu lòng nghĩ đến anh.
"Đúng rồi. Lam Kỳ Ngôn rất ghét cơ thể của mình."
Trái tim Hạ Hàn thắt lại, cơ thể run lên như khát khao tìm lấy hơi ấm đã là dĩ vãng của Lam Thần Vũ: "Nhưng Lam Thần Vũ thì không, anh ta thích ôm mình."
Hạ Hàn cười chua chát trên sự khốn đốn của bản thân. Cô kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, len lẻn qua dòng người đi khuất vào bóng tối giữa màn đêm.
Hạ Hàn từng là một nữ minh tinh hạng S nổi tiếng bậc nhất làng giải trí Thượng Hải. Trong giới showbiz, Hạ Hàn được công nhận và trao giải thưởng danh giá - "ảnh hậu".
Những năm tháng ấy, cô đã phải lòng một "đàn em" mới vào nghề là Triệt Lâm.
Không lâu sau đó Hạ Hàn và Triệt Lâm công khai hẹn hò. Hai người đã chuẩn bị lễ đính hôn, được rất nhiều đồng nghiệp và người hâm mộ chúc phúc.
Nhưng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Triệt Lâm phản bội cô, thay lòng vụng trộm với em gái cùng cha khác mẹ của cô là Hạ Mạn, một sao nữ hạng B mới nổi luôn căm ghét đố kị với tài năng của cô.
Ả cướp bạn trai của cô, thuê người nửa đêm tẩm xăng đốt nhà giết chết cô. Cô hứng chịu toàn bộ trận hỏa hoạn đó, may thay lại giữ được tính mạng nhưng toàn thân cô bị bỏng nặng, từ tay đến chân, lưng, vai và ngay cả gương mặt cũng bị phá hoại một nửa.
Hạ Mạn không chỉ cướp bạn trai của cô, ả còn thông đồng với Triệt Lâm, lợi dụng độ nổi tiếng của cô tung tin đồn cô nghiện ngập, cướp mất vị trí ảnh hậu của cô. Cô bị công ty sa thải, các nhà tài trợ đều lần lượt huỷ bỏ hợp đồng, người hâm mộ cũng lần lượt quay lưng. Những tháng ngày đó đối với Hạ Hàn thật không khác địa ngục trần gian là bao.
Hạ Hàn bần thần ngẫm nghĩ lại cuộc đời vinh quang mấy tháng trước, cõi lòng không tránh khỏi tê tái.
Trong đầu Hạ Hàn vô thức nhớ tới gương mặt của Lam Thần Vũ.
Cô nhớ lại ngày đó anh đã nói cô là ngôi sao điện ảnh. Anh biết cô, cũng biết scandal siêu lớn của cô, còn hứa sẽ bù đắp bất cứ thứ gì cho cô. Ngay lúc này, trong đầu Hạ Hàn nảy lên một ý nghĩ táo bạo là đi tìm Lam Thần Vũ giúp đỡ.
"Anh nói anh sẽ tìm tôi. Một tháng qua anh chết ở xó nào rồi?" Hạ Hàn chậc lưỡi, "Mình thật ngu ngốc khi tin lời của anh ta..."
Cô lủi thủi đi vào khu hẻm nhỏ. Vừa mới đến đầu ngõ đã thấy một đám trẻ con chạy ùa ra ôm lấy chân cô, từng đứa từng đứa nhốn nháo hỏi: "Hàn Hàn xinh đẹp, có đồ ăn không ạ?"
"Có bánh mì."
Hạ Hàn ngồi xuống xoa đầu từng đứa một, cũng tầm ba bốn đứa, đoạn móc trong túi áo ra túi bánh mì khác còn nguyên vẹn.
"Ăn từ từ kẻo nghẹn, chị quên mua nước rồi."
"Không có nước ạ? Nhưng em khát." Một cậu bé vừa thấp vừa béo xoa xoa cái bụng to tướng bĩu môi nói với cô.
Cô cười trừ: "Được rồi! Ngoan. Hôm nay chị đưa Bát Giới và mọi người đi ăn một bữa thịnh soạn. Chịu không?"
Thấy cậu bé nhảy cẫng lên vì vui mừng, lòng Hạ Hàn chạnh lại.
Sau khi nhà bị bán, người đầu tiên Hạ Hàn gặp chính là Bát Giới khi cô đang ngồi một góc đường trú mưa thì cậu bé mang một tấm vải rách đến che chắn cho cô và bảo đây là tấm chăn ấm áp nhất thế giới.
Khoảnh khắc đó, Hạ Hàn còn nhận ra trên thế giới này có tình người.
"Hạ Hàn."
Còn định chuyển gót thì bất ngờ từ phía sau có người vỗ vai cô, cô giật mình quay lại thì thấy Trần Khinh, một cậu thanh niên chừng đôi mươi.
"Chuyện gì?" Hạ Hàn tò mò quan sát cậu khi thấy biểu hiện của cậu cứ lấm la lấm lét như đang trốn truy nã.
"Bị trật tự đô thị đuổi à?" Cô hiển nhiên hỏi.
Những người vô gia cư như cô không nghề không ngỗng, nghề chính là ăn cắp. Hạ Hàn và Trần Khinh, thường thay phiên